Thập Niên 80 Nguyên Phối Trùng Sinh Đá Tra Nam


Lúc ấy, dưới sự đả kích quá lớn, cô chỉ cảm thấy tầm mắt tối đen lại, đứng còn không vững.

Nhưng cô không thể nào ngờ được, sau khi đầu không còn váng vất thì lại thấy mình đang ở chỗ khác?
Chẳng lẽ cô ngất xỉu rồi nằm mơ?
Hẳn là vậy, những thứ trong mơ nhìn thế nào đều rất quen mắt!
Trên bức tường phía đối diện là ảnh ngôi sao đã rơi một nửa.

Tóc của sao nữ đấy là quăn lọn sóng kiểu Hương Cảng rất phong cách thập niên 80, khuôn mặt trang điểm nhẹ tràn ngập thanh xuân phơi phới.

Bên trái là một bàn bát tiên kiểu cũ, trên bàn có để cốc tráng men có in dòng chữ đỏ "Vì dân phục vụ".

Hứa Cận vẫn còn ấn tượng với cái cốc tráng men này.

Đây là phần thưởng khi được nhận danh hiệu Công nhân tiên tiến ở trong xưởng, sau này chuyển nhà lại bị em trai Hứa Quốc Khánh làm vỡ rồi vứt đi!

"Chị cả! " Hứa Hân ngủ bên trong sợ lạnh kéo kéo chăn, ngái ngủ nhìn Hứa Cận: "Chị chuẩn bị dậy nấu cơm ạ?"
Tầm mắt ngây dại của Hứa Cận rời xuống, nhìn thẳng khuôn mặt của Hứa Hân!
Rõ ràng Hứa Hân đã trung tuổi rồi, sao bây giờ trông mới chỉ có mười mấy tuổi vậy?
Lúc trước Hứa Quốc Khánh và Hứa Như đều chạy tới hỏi tội sau khi cô kiên quyết đòi ly hôn, chí ít cô em gái này không xen vào!
"Hân Hân?" Hứa Cận càng khẳng định mình hẳn là đang nằm mơ, bèn thử đẩy Hứa Hân, người vốn đang định vùi đầu ngủ tiếp.

Hứa Hân còn chưa kịp ngủ, bị Hứa Cận đẩy như vậy là tỉnh hẳn, nó rõ không vui, bĩu môi kêu:
"Chị cả làm gì vậy? Chị phải đi nấu cơm thì đi nấu đi, em ngủ thêm lát nữa.

Chờ chị lấy chồng, phòng này chỉ một mình em ở thôi! "
Trong nhà có tất cả là ba phòng, Hứa Quốc Khánh ở phòng giữa, Hứa Như ở phòng phía đông, còn Hứa Cận và Hứa Hân nhỏ tuổi nhất ở phòng phía Tây.

Nhưng phòng phía tây chẳng những không đủ sáng, mà chật chội khủng khiếp.


Cả Hứa Cận lẫn Hứa Hân ở đây khiến quần áo còn không chỗ để.

Thay đồ xong thì đều xếp thành đống trên ghế băng đặt trước giường.

Lấy chồng? Lấy chồng gì cơ?
Hứa Cận lập tức ngây người.

Một lúc lâu sau cô mới nhận ra điều không đúng.

Nếu thật sự nằm mơ, thì sao mọi thứ có thể chân thật như vậy?
Hứa Cận vén chăn bước xuống giường.

Cô lê đôi dép lê nhựa màu đỏ đã nứt vài đường nhanh chóng tới trước tủ có ba ngăn kéo đặt sát tường, kéo ngăn trên cùng ra.

Dưới ánh nắng sớm lờ mờ, quả nhiên cô nhìn thấy bên trong có một chiếc áo chiết eo sợi tổng hợp màu đỏ, phía dưới còn có hai chiếc quần lam đã được là ủi phẳng phiu.

Bên cạnh áo còn để hai bông hoa hồng nhung toát lên vẻ thập niên!
Đây không phải áo cưới cô mặc khi lấy Chu Hán Tường ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận