Trồng trọt, truyền tống hạt giống về Tinh Tế là chấp nhất duy nhất của An Ninh, ngay cả ngô vụn cô thích cũng không ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh nhìn An Tam Thành.
An Tam Thành cũng không tức giận, ngược lại hỏi: "Con xuống đồng làm gì?"
“Trồng trọt.
”
An Tam Thành có chút não bổ hỏi: "Con muốn xuống đồng làm việc, để cho chúng ta đều ăn no có phải hay không?"
Vẻ mặt của An Ninh nghiêm túc, mặt không chút thay đổi nghĩ, chính mình là ý này sao? Sao cô lại không biết.
Nhưng cô dứt khoát gật đầu nói: "Đúng vậy!”
Chỉ cần có thể trồng trọt, ông ấy nói cái gì chính là cái đó, giáo viên nói cái này gọi là thuận thế mà làm, thừa thế mà lên.
Tóm lại một câu, cô muốn trồng trọt.
Tính cách hay suy nghĩ của người nhà họ An đại khái đều là giống nhau, những người khác sau khi nghe An Ninh nói xong, thế nhưng đều có chút cảm động.
Em gái thật tốt quá, thân thể vừa khoẻ một chút liền nhớ thương muốn xuống ruộng giúp mọi người làm việc.
An Tam Thành cũng không bỏ đi tính tích cực của An Ninh, hơn nữa trẻ em trong thôn nào có người không ra đồng làm việc, trước kia đó là thân thể không cho phép.
Ông ấy nhìn An Ninh nói: "Ngày mai con đi bệnh viện khám trước, bác sĩ nói con không sao, thì con đi theo mọi người xuống đồng làm việc, ba không ngăn cản con.
”
Nghe thấy vậy An Ninh rất vui vẻ, thanh âm trong trẻo nói: "Được, con đi bệnh viện.
”
Cô biết thân thể của cô không chỉ không có bất kỳ vấn đề gì, ngược lại nhờ có tinh thần lực của cô tẩy rửa qua, nên thân thể khoẻ mạnh hơn bình thường.
Sau khi xác định xong chuyện làm ruộng, khẩu vị An Ninh nhanh chóng khôi phục, bướng bỉnh rút đi, hai ba miếng liền ăn hết cơm còn trong chén.
An Ninh ăn xong, mới vừa đặt chén xuống, chợt nghe thấy anh cả An Quốc Khánh ở phía đối diện hỏi: "Em gái, em ăn no chưa? Anh cả còn có.
”
An Ninh chưa ăn no, bất nhưng mà lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn mỉm cười nói: "Em không ăn nữa.
”
Mọi người cũng không tiếp tục hỏi, cảm thấy cô nói không ăn hẳn là no rồi, thật sự không ai cảm thấy cô chưa ăn no.
Sau khi ăn xong, chị dâu Chu Quế Phân dọn dẹp bàn, An Ninh đi lên hỗ trợ.
“Không cần, không cần, chỉ mấy chén mà thôi, chị làm hai ba cái là xong việc, em mau vào phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi khám bác sĩ.
”
An Ninh không hiểu lời khách sáo, cười với chị dâu, rồi ngoan ngoãn trở về phòng mình.
Cô chưa ăn no, trở về phòng liền nằm sấp xuống, hơn nữa tinh thần lực tiêu hao không ít, không bao lâu liền ngủ mất, ngay cả em út An Quốc Bình lúc nào về đến nhà cũng không biết.
Ngày hôm sau, Lâm Thúy Hoa làm cơm sáng nhiều hơn, An Ninh đói bụng một đêm, sau khi ăn bốn chén cơm, rốt cục có chút cảm giác no bụng.
“Cơm nước xong, đi nhanh lên, không chừng còn có thể đi nhờ xe lừa gì đó.
”
Dưới sự thúc giục của An Tam Thành, ba mẹ con mang theo một túi đồ ra ngoài.
Ba mẹ con đi tới đầu thôn, thật đúng là đụng phải xe lừa, nhưng oan gia ngõ hẹp đụng phải Miêu Tiểu Hoa cùng Trần Minh Lượng.
Lúc Miêu Tiểu Hoa nhìn thấy An Ninh, trong mắt hiện lên ánh sáng không biết tên, khuôn mặt không biết đã lau cái gì, lảo đảo đi tới trước mặt An Ninh.
"An Ninh ——"
An Ninh thò đầu ra từ phía sau An Quốc Minh, tò mò nhìn chằm chằm vào mặt Miêu Tiểu Hoa, ánh mắt kia làm cho trong lòng Miêu Tiểu Hoa giật mình.
"Cô là người phụ nữ tự nguyện ngày hôm qua sao, cô che mặt lại là bởi vì làm chuyện mất mặt sao?"
“Cái màu trắng này là cái gì? Bôi lên mặt có khó chịu không? Vì sao anh ta không cần bôi, anh ta cũng rất không biết xấu hổ.
”
Câu hỏi của An Ninh không có một chút cảm xúc xen lẫn, ngón tay vững vàng chỉ vào Trần Minh Lượng, tựa như thật sự không hiểu vậy.
Trên thực tế, cô cũng thật sự tò mò.
Miêu Tiểu Hoa bị chọc tức thở hổn hển, vốn dĩ cô ta hoài nghi An Ninh có phải cũng sống lại trở về hay không, nhưng nhìn cô ngốc nghếch như vậy, một chút cũng không quan tâm đến Trần Minh Lượng, vậy hẳn là không phải.
“An Ninh, hôm nay tôi và Minh Lượng muốn đi đăng ký kết hôn.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...