Dương Kiến Quốc tự cho là đúng, phát hiện An Ninh đang ngồi xổm vốn không hề để ý đến anh ta, trong lòng còn cảm thấy buồn cười, cho rằng An Ninh đang chơi lạt mềm buộc chặt.
Anh ta giả vờ vô tình đi qua đó, ngồi xổm ở bên cạnh An Ninh để hái nấm.
An Ninh phát hiện có người ngồi xổm xuống ở bên cạnh mình, cô giống như một con con cua, đi ngang ra ngoài vài bước, lập tức kéo khoảng cách cùng Dương Kiến Quốc, nhìn có vẻ xa hơn 3 mét.
An Ninh nghĩ rất đơn giản, có rất nhiều nấm, cùng nhau hái sẽ dễ dàng xảy ra mâu thuẫn, cách xa một chút thì đều là của mình, muốn hái như thế nào liền hái như vậy.
Dương Kiến Quốc mới ngồi xổm xuống, ngẩng đầu hừ một tiếng, còn giả vờ tiếp sao?
Thật sự cho rằng anh ta nguyện ý phản ứng cô sao?
Dương Kiến Quốc tự khuyên bản thân mình, càng khuyên càng tức giận.
Nhìn An Ninh đang hái nấm hừ lạnh một tiếng.
Chu Quế Phân ở bên cạnh, cách Dương Kiến Quốc rất gần, sau khi thấy vẻ mặt của anh ta như vậy, từ từ di chuyển tới bên cạnh em gái.
“Em gái, người này không được bình thường, em cách xa anh ta một chút.
”
Chu Quế Phân nói xong, lấy người che lại, một ngón tay chỉ một phương hướng cho An Ninh.
An Ninh nhìn qua, đúng lúc Dương Kiến Quốc cũng nhìn lại đây.
Sau khi Dương Kiến Quốc đối mặt với An Ninh, trong mắt hiện lên ý nghĩ quả nhiên là như thế, nhìn lén mình mà đúng lúc bị mình nhìn thấy.
Lúc này An Ninh đã quay đầu lại, nhỏ giọng nói với chị dâu cả: “Em đã biết rồi, chị dâu cả.
”
Hai người tiếp tục hái nấm, đi về phía ngược lại với Dương Kiến Quốc để hái.
Nhưng Dương Kiến Quốc vô cùng tự luyến, hơn nữa bề ngoài cũng không xấu, mấy cô gái ở trong thôn đều có ý với anh ta, cho nên anh ta tự luyến nghĩ rằng, An Ninh cũng yêu thầm anh ta.
Anh ta cố tình đi theo hướng mà An Ninh đi, đi theo qua đó.
Chị dâu cả vừa nhìn thấy, người này chắc không phải là tên lưu manh đi? Có ý gì vậy, cánh rừng lớn như vậy, cứ phải đi theo hai người bọn họ, còn nhìn lén em gái vài lần nữa.
Cô ấy cũng không dám thả lỏng một chút nào, động tác hái nấm cũng chậm hơn, tinh thần căng thẳng đề phòng Dương Kiến Quốc.
“Chị dâu cả, chị bị sao vậy?”
An Ninh phát hiện chị dâu cả đang khẩn trương, không có sự vui vẻ khi mới hái nấm.
“Không có việc gì không có việc gì, chị không hái, cũng không còn nhiều, mà càng ngày càng có nhiều người tới hái.
”
Chị dâu cả quyết đoán vứt bỏ việc hái nấm để kiếm tiền, muốn đưa An Ninh rời đi, tốt nhất là tìm được An Quốc Khánh, như vậy thì sẽ an toàn hơn.
An Ninh không biết chị dâu cả suy nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nhìn thoáng qua bốn phía, đúng là có rất nhiều người.
“Được, chúng ta đi thôi.
”
An Ninh đứng dậy, chị dâu cả đi theo sát ở phía sau, đứng ở bên cạnh cô, che tầm mắt của Dương Kiến Quốc, còn kéo An Ninh đi vòng qua bên kia, tránh tên Dương Kiến Quốc này.
Đáng tiếc, Dương Kiến Quốc tự luyến chặn hai người lại.
Anh ta đặt giỏ của mình ở trước người, có sự ngả ngớn đắc ý trong giọng nói.
“Lấy đến đây đi.
”
“Lấy cái gì?” An Ninh cẩn thận suy nghĩ, chủ nhân của thân thể này cùng cô đều không nợ người ở trước mắt bất cứ thứ gì.
“Nấm đó, cô phí hết tâm tư chỉ để tình cờ gặp được tôi, còn không phải là vì muốn làm quen với tôi sao.
”
Dương Kiến Quốc vuốt tóc một cách điệu đà, làm cho An Ninh cảm giác không hề thoải mái, vô cùng muốn cắt bỏ đi.
Nhưng mà, muốn nấm sao?
“Anh muốn cướp nấm của tôi sao?”
Sắc mặt của An Ninh nghiêm túc, một bàn tay bảo vệ ở trước giỏ, chuẩn bị đánh nhau.
“Chậc —— ai muốn cướp nấm của cô chứ, là cô muốn đưa nấm cho tôi để làm quen với tôi.
”
Dương Kiến Quốc nói xong, cũng không làm An Ninh mất cảnh giác, ngược lại nhìn chị dâu cả ở bên cạnh nói: “Chị dâu cả, chị nói rất đúng, đầu óc của anh ta thật sự có vấn đề.
”
An Ninh nói xong, lại rất nghiêm túc đề nghị với Dương Kiến Quốc: “Anh có nguy cơ cao bị mắc bệnh về não, cũng có thể là có bộ phận cơ thể nào đó đang phát triển bất thường.
”
“Anh phải sớm chuẩn bị đi, chuyện gì xảy ra sau này cũng là chuyện lớn.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...