Lâm Thúy Hoa loạng choạng suýt chút nữa đập vào khung cửa, con gái nói gì vậy?
An Ninh hoàn toàn không biết lời nói của mình, tạo thành ảnh hưởng gì, ngược lại cô lo lắng đi về phía cửa lớn, đi đến cửa lớn còn không quên quay đầu lại hét: “Đi nhanh, ra đồng làm việc!”
Lâm Thúy Hoa nhanh chóng đuổi kịp An Ninh, giải thích cho cô một chút về cái từ thằng nhãi răng, lần sau không được nói bừa nữa.
An Quốc Minh ở trong sân hoàn toàn không để ý đến An Ninh gọi, dùng một tay tát vào miệng mình.
“Thật không biết giữ mồm giữ mép, ở nhà nhóm lửa nấu cơm không được sao!”
Bên kia, An Ninh đi ra khỏi cửa, đôi mắt sáng ngời, nhịp tim đập dữ dội chờ đợi Lâm Thúy Hoa.
"Con gái, con không thể gọi anh hai của con là thằng nhãi ranh.
”
”Tại sao, không phải biệt danh sao?"
Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh bằng ánh mắt chân thành, ma xui quỷ khiến nói: “Chỉ có người lớn mới có thể gọi biệt danh, con còn nhỏ không thể gọi.
”
"Ồ! con hiểu rồi.
"
Hóa ra là phải gọi người nhỏ tuổi hơn mình.
Lâm Thúy Hoa gật đầu, tạm thời yên tâm, bà ấy dẫn An Ninh đến nơi làm việc, trước tiên tìm kế toán Lưu đang ghi chép.
“Kế toán Lưu, ba mẹ con chúng tôi ra đồng làm việc.
”
Kế toán Lưu cầm một cuốn sổ nhỏ trong tay, liếc nhìn An Ninh chưa từng ra đồng làm việc bao giờ, hỏi Lâm Thúy Hoa: “An Ninh nhà bà cũng ra đồng?"
Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh, thực ra bà ấy không muốn An Ninh ra đồng làm việc.
Con bé chỉ là một cô gái, đã mười tám tuổi rồi, không ở nhà được mấy năm.
An Ninh ở bên cạnh nhận ra sự lơ đãng của Lâm Thúy Hoa liền nói: "Mẹ, kế toán Lưu, con muốn làm việc, con muốn làm ruộng cùng mọi người.
"
Lâm Thúy Hoa vừa nghe, vậy thì làm đi, nếu không sau này đi đến nhà chồng, không biết gì cũng không được.
"Kế toán Lưu, để con bé làm đi, làm một chút cũng là làm một chút.
"
Kế toán Lưu đương nhiên không có ý kiến, lấy bút viết gì đó vào cuốn sổ nhỏ, nói đùa: "An Ninh giác ngộ cao.
Có khi còn lợi hại hơn anh hai!"
An Quốc Minh vừa từ phía sau đi tới, liền nghe được kế toán Lưu nói, anh ấy đã trêu chọc ai đâu, không phải chỉ là làm việc chậm chạp, kiếm công điểm được ít sao?
Thấy kế toán Lưu đồng ý, An Ninh phấn khích cảm ơn, hứa hẹn: “Cháu sẽ làm việc chăm chỉ, chắc chắn sẽ giỏi hơn anh hai của cháu”.
Kế toán Lưu cười nhạo An Ninh, trong khi An Ninh vui vẻ đi theo Lâm Thúy Hoa, theo sau là An Quốc Minh đang thở dài cầm dụng cụ đi đến cánh đồng ngô.
"Mẹ sẽ làm ba cái luống ở đây, An Ninh con làm hai luống trước, lên tay rồi thì làm nhiều hơn.
"
An Ninh không nói gì, chỉ gật đầu một cách trịnh trọng, nhìn chằm chằm vào Lâm Thúy Hoa.
Lâm Thúy Hoa cầm trong tay một cái cuốc dài, đối diện với cỏ dại trong ruộng ngô, vừa đưa cuốc vừa kéo, cỏ bị xúc ra, ném qua một bên.
Bà ấy đứng một mình ở giữa, làm ba luống, An Ninh quan sát vài phút, chuẩn bị làm thử.
Cô đứng giữa hai luống, đưa cuốc sang luống bên trái, duỗi thẳng tay, cuốc thử, thả rơi rồi kéo.
"Ha ha ha! Em gái, em đang đào hố trồng cây sao!"
An Quốc Minh ở bên kia chỉ vào cái hố nhỏ mà An Ninh để lại, sâu bằng nửa lòng bàn tay, mỉm cười vui vẻ.
An Ninh cau mày, giơ cuốc lên rồi lại hạ xuống.
“Em gái, em nhìn anh, anh hai dạy em…”
An Quốc Minh còn chưa nói xong đã nhìn thấy An Ninh lần thứ ba vươn tay liền cuốc xuống, lần này rất hoàn hảo, không có hố nữa.
Tiếp theo, An Quốc Minh ngơ ngác nhìn An Ninh vừa bị anh ấy cười nhạo, vung sang trái rồi sang phải, vượt qua anh ấy, lại vượt qua Lâm Thúy Hoa.
An Quốc Minh ở phía sau, trong đầu toàn là bùn nhão.
Lúc nãy không phải không biết sao?
Em gái, em làm việc như thế này, anh hai của em sẽ rất mất mặt đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...