Thập Niên 80 Ngày Lành


Từ Thiên Lam thật sự không muốn nhận số tiền này, suy cho cùng thì thiết kế này cũng không phải do cô sáng tạo ra, chỉ là lấy ý tưởng của những năm sau này, nhận số tiền này, cô cảm thấy có chút bỏng tay.
Tiền kiếm được quá dễ dàng, hơn nữa số tiền này không phải do năng lực của mình có được, nên cô cảm thấy hơi thẹn với lương tâm.
Từ Thiên Lam tìm đề tài khác nói: "Công việc của anh thế nào rồi? Sản phẩm lần này bán tốt không?"
Nói đến vấn đề này, Tần Minh lại hưng phấn: "Rất tốt, cô cũng biết tôi vốn có nhiều khách hàng cũ, hàng hóa bán rất chạy, số lượng đơn đặt hàng không ngừng tăng.

Một số người chưa bao giờ đặt hàng chỗ tôi, sau khi có thông tin cũng bắt đầu đặt hàng.

Ý tưởng mà cô nói là in thông tin trên vỏ sản phẩm rất tốt, khiến chúng tôi có không ít khách hàng mới.

Thậm chí, có hai nhà bán lẻ ở thành phố T cũng đến đặt hàng.

Hiện giờ, đơn đặt hàng của nhà máy có thể làm đến nửa năm, ha ha."
Trước kia, bao bì đóng gói bánh ngọt cũng có in thông tin về nhà máy, nhưng đó đều là in rời, đóng gói đơn giản là dùng một cái thùng giấy lớn, thông tin nhà máy được in bên ngoài thùng giấy nên chỉ có thương nhân nhập hàng mới biết được thông tin này mà thôi.
Mặc dù đóng gói hàng hóa nhỏ đi thì chi phí sẽ tăng lên, nhưng tình hình tiêu thụ lại tăng lên rất nhiều, còn thu hút được rất nhiều nhà bán lẻ, đúng là một hòn đá trúng mấy con chim.
Từ Thiên Lam nghe xong Tần Minh nói thì gật đầu.

Tình hình tiêu thụ hai loại bánh này đều nằm trong dự kiến của cô, dù sao đây cũng là những món ăn vặt nổi tiếng vào những năm sau.

"Thật ra, anh có thể đem nhiều loại bánh ngọt đóng gói thành những bọc nhỏ để làm đồ ăn vặt, những thứ này trên thành phố lớn đều rất được ưa chuộng, ở đó có rất nhiều nhân viên đi làm, có nhiều lúc đi công tác bên ngoài mà đói thì sẽ mang theo bánh ngọt đi để ăn tạm." Từ Thiên Lam cầm tiền của người ta nên phải đưa ra một vài ý tưởng để "báo đáp".

Nhưng cô cũng không biết mình nói có đúng không, trước đây cô không am hiểu vấn đề này lắm, chỉ dựa vào một ít ngành sản xuất đồ ăn vặt những năm sau để đưa ra phương hướng cho Tần Minh.
Quả nhiên, Tần Minh cảm thấy ý tưởng này rất hay, anh ta kinh ngạc gật đầu: "Không sai, không sai, nhưng mà làm cái gì thì tốt?"
Nhà máy của Tần Minh không có nhiều sản phẩm lắm, ngoại trừ hai loại bánh của Từ Thiên Lam thì nhà máy của anh ta cũng chỉ có một vài loại bánh bông lan đơn giản mà trên thị trường hay có, giống như bánh Hạch Đào mà thôi, những món này không có gì mới lạ, cho dù có đóng gói thành những gói nhỏ cũng không khiến người khác chú ý.
Từ Thiên Lam chậm rãi nói: "Anh có thể đóng gói bánh mì, bánh quy thành những hộp nhỏ, chắc là không có gì khó khăn." Bánh mì nhỏ, mềm chính là những đồ ăn vặt không tồi, hơn nữa còn có tác dụng chống đói.
"Không khó, không khó, có thể làm được."
"Anh còn có thể chế biến thành nhiều hương vị khác nhau, không nhất thiết phải làm bánh ngọt, có thể làm thành vị mặn hoặc vị trái cây.

Cụ thể như thế nào thì tôi nghĩ nhà máy của anh có nhiều chuyên gia như vậy nhất định có thể làm được."
Tần Minh gật đầu: "Có thời gian rảnh, cô nhất định phải tới nhà máy của tôi thăm quan, đóng góp giúp tôi một số ý kiến nhé."
Từ Thiên Lam cũng gật đầu, tỏ vẻ có thể.
Tần Minh mỹ mãn rời đi, vội vàng trở về để biến những ý tưởng này thành hiện thực.
Còn Từ Triển Bằng sau khi thu thập hành lý thì đợi hai người nói chuyện xong để đi theo Tần Minh.

Kết quả, lúc cậu dùng đôi chân ngắn chạy ra, thì Tần Minh đã lái xe nghênh ngang đi mất.
Từ Triển Bằng ôm túi vải, đau thương ngồi ở bậc thềm thở dài.

Mãi đến lúc Vu Đại Hải vừa đạp xe vừa ca hát trở về, vẫn không thấy cậu chạy tới.
"Tiểu Bằng làm sao vậy? Cẩn thận ngồi trên bậc thềm sẽ cảm lạnh đấy." Trong giọng nói của Vu Đại Hải mang theo sự vui mừng, vừa nghe đã biết là anh có chuyện rất cao hứng, không thể giấu ở trong lòng được.
Từ Triển Bằng thấy anh rể trở lại, lập tức nhào vào lòng anh: "Anh rể, sao bây giờ anh mới về, em chờ anh thật là lâu!"
"A, em chờ anh hả." Vu Đại Hải rất thân thiết với cậu em vợ, đừng thấy mới ở với nhau hai, ba tháng, nhưng ở chung phi thường tốt.
Từ Thiên Lam nhìn thấy cả người anh đầy bùn đất, đưa khăn mặt cho anh, nói: "Anh nhanh đi rửa mặt đi, sau đó khuyên bảo em ấy một chút, chỉ là một đứa trẻ mà lại đòi ra ngoài kiếm việc làm.

Anh nói xem có thể tìm được công việc gì chứ?"
"Tìm việc làm hả?" Vu Đại Hải ngạc nhiên nhìn cậu em vợ.
Từ Triển Bằng ủ rũ, cụp đuôi: "Lẽ ra cũng đã có việc rồi, không cần phải đi tìm, nhưng chú Tần nói chuyện với chị xong thì quên mất em, lái xe chạy đi mất, hai chân của em ngắn không thể đuổi kịp xe bốn bánh, nên bị bỏ lại."
Vu Đại Hải lau mặt, nghi ngờ nhìn Từ Thiên Lam, anh không biết Từ Triển Bằng đang nói chuyện gì.
Từ Thiên Lam liền đem chuyện Tần Minh trêu đùa Từ Triển Bằng nói cho Vu Đại Hải biết.

Vu Đại Hải nghe xong thì cười ha ha, anh ném khăn lông vào chậu rửa mặt, sau đó khiêng Từ Triển Bằng lên vai: "Không cần vội vàng kiếm tiền, vừa lúc anh rể có việc muốn thương lượng với em đây."
Từ Triển Bằng bị Vu Đại Hải khiêng lên vai không sợ hãi chút nào, ngược lại cậu rất vui vẻ.

Đây là việc mà cậu chưa bao giờ trải qua, cậu nghiêm túc nghe anh rể nói chuyện, sau đó khuôn mặt nghiêm túc nói: "Chuyện gì ạ?"

"À, cái này cũng liên quan đến việc kiếm tiền.

Em phải có nhiều kỹ năng thì mới có thể kiếm được nhiều tiền, cho nên anh rể muốn để em học tập thêm nhiều kiến thức, đến lúc đó em sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"
"Học kỹ năng bằng cách nào ạ?"
"Đó là đi học!"
Ánh mắt Từ Triển Bằng sáng lên, cậu muốn đi học, nhưng đi học sẽ cần rất nhiều tiền, Từ Triển Bằng rối rắm hỏi: "Đi học có thể học được kỹ năng gì ạ?"
"Đi học có thể học được rất nhiều thứ, ví dụ như toán, lý, hóa, sau này cho dù đi tới đâu em cũng không cần sợ không có việc làm!" Vu Đại Hải cũng không nhớ mình nghe được những cái này ở đâu, anh cứ nói bừa như vậy.
"Nhưng ba cũng đi học, mà có kiếm được tiền đâu!"
"Ông học quá ít, không đúng phương pháp." Vu Đại Hải không muốn bàn luận về ba vợ, chỉ qua loa nói.
"Được rồi, em đừng nghĩ nhiều, ngày mai anh rể đưa em tới trường học nhìn thử, sau đó em hãy quyết định."
Từ Triển Bằng gật đầu, nếu tốn nhiều tiền, cậu sẽ không đi học.
"Anh liên hệ với trường tiểu học rồi à?" Vào phòng, Từ Thiên Lam hỏi Vu Đại Hải: "Đúng rồi, em còn chưa hỏi anh, có phải hôm nay có chuyện tốt gì à, sao anh lại vui vẻ như vậy?"
Vu Đại Hải cười nói: "Đúng là có chuyện tốt."
Thì ra, căn nhà mà Vu Đại Hải nhận xây dựng đã làm xong, chủ nhà đến nghiệm thu rất hài lòng, chẳng những thanh toán hết số tiền cho bọn họ, còn để bọn họ trang trí căn nhà.
Vu Đại Hải ngay từ đầu đã muốn nhận việc trang hoàng căn nhà này, sơ đồ phác thảo cũng đã sớm nghiên cứu với Từ Thiên Lam.

Mặc dù, Từ Thiên Lam không có trổ tài thiết kế của mình nhưng cũng đưa ra không ít ý kiến cho anh.

Vu Đại Hải khá am hiểu về phương diện này, cộng thêm những góp ý của Từ Thiên Lam, trình độ của anh liền tăng thêm một bậc.


Lúc anh đưa cho chủ nhà xem sơ đồ thiết kế thì đối phương rất hài lòng, ngay lập tức đem công việc trang hoàng căn nhà cho đội của anh.
Vu Đại Hải nhận được khoản tiền công cuối cùng liền dẫn mọi người đi liên hoan một bữa, cũng không còn cách nào khác, vì nếu đến một nhà hàng lớn hơn thì anh không nỡ, phát tiền mặt thì thực tế hơn một chút.
Thanh toán tiền công cho mọi người xong, anh còn phát thêm cả tiền thưởng, khiến cho mọi người càng kiên định muốn đi theo anh.
"Hơn nữa, lúc về anh còn tình cờ gặp hiệu trưởng trường tiểu học thị trấn, chính là ngôi trường mà lần trước đội của anh xây lại tường rào.

Ông ấy nói muốn xây thêm hai phòng lớp mầm đỏ ở trước phòng học lớp một.

Lần trước, ông ấy thấy anh xây tường vây rất tốt nên hỏi anh có thể xây được phòng học không?"
"Em nói xem anh có thể không nhận sao! Anh lập tức nhận công trình này, ngày mai anh sẽ tới đó xem, thuận tiện mang Triển Bằng đi nhập học luôn."
"Triển Bằng còn chưa đến tuổi đi học mà?" Từ Thiên Lam lo lắng hỏi.
"Không việc gì, Triển Bằng thông minh như vậy, chỉ cần nói chuyện thật tốt với giáo viên là được rồi." Vu Đại Hải tràn đầy tin tưởng nói.
Tiếp đó, anh lại thở dài: "Haiz! Triển Bằng đi học, chờ khi lớp mầm đỏ được xây xong, Đại Nữu nhà mình cũng có thể được đi học, em cũng đỡ vất vả hơn, chỉ cần chăm sóc cho một mình bé gái thôi."
"Lớp mầm đỏ?" Từ Thiên Lam không biết lớp mầm đỏ là cái gì, cho nên vừa rồi không cẩn thận nghe.
"Chính là chỗ trông nom bọn trẻ, đứa nhỏ được vài tuổi là có thể đi." Vu Đại Hải giải thích.
"À." Từ Thiên Lam bừng tỉnh: "Là nhà trẻ!"
Vu Đại Hải ngẩn người: "Em gọi rất đúng, rất chuẩn xác."
"Thế thì tốt quá, Đại Nữu nhà mình cũng có thể đi học, đúng rồi, nếu đi học thì không thể dùng tên ở nhà được, hai con gái của chúng ta còn chưa có tên chính thức đâu?" Bây giờ Từ Thiên Lam mới nhớ tới vấn đề này.
Vu Đại Hải vỗ đầu, nói: "Ngày mai, anh sẽ về nhà lấy sổ hộ khẩu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui