Trong một công trường ở thành phố T.
Buổi tối.
Vu Đại Hải xách theo hai túi đồ, từ bên ngoài trở về, đi thẳng về phía lều của công trường.
Một số công nhân nhìn thấy, liền chào hỏi anh: "Đại Hải, lại mua đồ gửi về nhà à?"
Vu Đại Hải vui vẻ trả lời: "Lần này không cần mang đi gửi, lão Lý vừa lúc muốn về quê nên nhờ anh ấy mang giúp một ít."
Nói xong, anh bước vào lều, mấy người công nhân ở phía sau vừa đi vừa trò chuyện: "Vu Đại Hải này thật sự rất yêu vợ, kiếm được tiền liền gửi về nhà, còn mua thêm thứ này thứ kia, bản thân thì lại chi tiêu rất tiết kiệm."
Trong lều, lão Lý đang sắp xếp hành lý.
Vu Đại Hải đem hai túi đồ đặt trước mặt lão Lý, lại đưa thêm cho hắn một một thuốc lá Chunlei: "Lão Lý, làm phiền anh rồi rồi."
Lão Lý vội vàng đẩy điếu thuốc lại: "Chú làm gì vậy? Đó là chuyện đương nhiên, chú giữ lại mà hút."
"Bao thuốc này mua riêng cho anh, em không hút thuốc." Vu Đại Hải không muốn gằng co, liền nhanh chóng nhét thuốc vào trong túi của lão Lý.
Lão Lý là người nghiện thuốc lá, ngày thường chỉ cần có thời gian rảnh là hút thuốc, vì để tiết kiệm tiền nên đều hút loại thuốc lá tự cuốn.
Thuốc lá Chunlei tuy rằng không đắt nhưng so với thuốc lá tự cuốn thì sướng hơn rất nhiều, hắn thực sự rất thích.
Vu Đại Hải nhiệt tình đưa cho hắn, hắn cũng liền ỡm ờ mà cầm lấy.
Nhà lão Lý ở thôn bên cạnh nhà Vu Đại Hải, lần này hắn về để thu xếp chuyện nhập học cho con trai hắn, nói là tiện gửi nhờ đồ về kỳ thật cũng là mất một chuyến đi xe, Vu Đại Hải đương nhiên không dám để người ta giúp mình không công.
"A, chú mua nhiều thứ đắt tiền như vậy!" Lão Lý nhìn hai túi đồ ăn lớn, không khỏi khuyên nhủ mấy câu: "Kiếm được tiền thì nên tiết kiệm, hai đứa còn nhỏ."
Bọn họ làm việc trên công trường, tuy rằng kiếm được nhiều tiền hơn là làm ruộng nhưng cũng rất vất vả, mỗi ngày làm mười mấy tiếng, đều là công việc tốn sức.
Vu Đại Hải cười nói: "Cũng không phải là ngày nào cũng mua, hai đứa còn nhỏ, cần phải bổ sung dinh dưỡng." Thực ra, anh rất muốn nói, mẹ của bọn nhỏ cũng cần phải bổ sung dinh dưỡng, nhưng đàn ông không thể lúc nào cũng mở miệng ra là nói về vợ, liền trả lời qua loa.
Vu Đại Hải lại đưa cho lão Lý hai trăm tệ, để hắn đưa cho mẹ anh.
Vu Đại Hải biết người nhà anh vẫn luôn không thích Từ Thiên Lam, cho nên lúc làm việc kiếm được tiền, anh sẽ cố gắng mà đưa cho nhà nhiều tiền hơn.
Anh hy vọng vợ ở nhà có thể sống thoải mái hơn một chút, không bị xem thường.
Anh kiếm được tiền vẫn luôn tích cóp lại, năm trước vì sinh đứa con thứ hai nên phải nộp phạt mất một ít tiền.
Dù sao, anh cũng đã đi làm được hai, ba năm rồi, có thể đủ tiền để xây một căn phòng nhỏ, chọn được thời điểm thuận lợi sẽ ra ở riêng.
* * *
Từ Thiên Lam để Đại Nữu ngồi trên giường, cầm một đầu của áo len.
Cô thì ngồi ở trên ghế, kéo đầu còn lại của áo len để tháo các mũi đan.
Trong khi tháo, cô cuộn sợi đỏ và vàng thành những cuộn tròn lớn.
Sau khi cuộn xong còn trêu Đại Nữu: "Con xem, không có trứng gà và cà chua, hiện tại mẹ đã biến ra."
Đại Nữu bị chọc cho cười "ha ha" không ngừng.
Bé tuy chỉ mới ba tuổi nhưng thật ra rất hiểu chuyện, đây không phải là cà chua và trứng gà.
Bé tuy rằng chưa được ăn qua nhưng tiểu Quyên ở nhà bên cạnh đã ăn rồi.
Chỉ là, thấy mẹ cười, nên bé cũng cười theo.
Sau khi cuộn xong len, Từ Thiên Lam để cho Đại Nữu ra ngoài đi chơi, còn mình thì sắn tay lên, lấy sách hướng dẫn ra, bắt đầu nghiên cứu cách đan.
Kiếp trước, cô rất thích đọc sách, mặc kệ là sách gì đều đọc qua, cũng là do cuộc sống quá nhàm chán, nên cô mới tự tìm việc để làm.
Cô đọc được khá nhiều, nhìn những hình ảnh xinh đẹp và sặc sỡ trên sách, nhìn những ý tưởng kỳ diệu, hiểu được rất nhiều thứ trong cuộc sống khiến cho thế giới của bản thân trở nên phong phú hơn.
Nhưng đến lúc thực hành, cô lại không thể làm được, thường thì thất bại nhiều hơn thành công.
Thành phẩm mà cô làm ra, đến chính bản thân cô còn không dám nhìn, lại nhìn đến những hình ảnh được in trên sách, cô cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, sự tự tin của cô bị đả kích, không biết nên làm gì tiếp theo.
Chuyện duy nhất là cô làm được tương đối tốt, đó là cô làm điểm tâm phi thường ngon.
Mỗi lần, ba mẹ cô ăn đều khen không dứt miệng.
Điều đó làm cho cô cảm thấy thân thể này không tệ hại quá mức, trừ việc trở thành gánh nặng cho ba mẹ, cũng có thể vì họ làm một cái gì đó.
Nhưng cái này cũng không phải hoàn toàn là công lao của cô, mà là do nguồn nước trong không gian.
Nước suối trong không gian cho dù là uống trực tiếp hay dùng để chế biến đồ ăn, đều sẽ khiến cho hương vị món ăn trở nên ngon hơn, lại còn có công hiệu giúp làm đẹp.
Cho nên, mặc kệ những món điểm tâm của cô làm có hình dạng khó coi như thế nào, thì khi ăn vào miệng đều có hương vị mê người.
Bởi vậy, cho nên ba mẹ của cô rất hoan nghênh những món cô làm.
Chỉ đáng tiếc, bây giờ, ba mẹ của cô sẽ không được ăn những món cô làm nữa.
Nhưng không có gánh nặng là cô nữa, thì ba mẹ cô cũng sẽ sống nhẹ nhàng hơn một chút.
Có điều, không gian của cô dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ là món đồ dệt hoa trên gấm, chỉ có công hiệu trợ giúp hương vị món ăn mà thôi, với bệnh của cô thì không có tác dụng gì, cuối cùng cũng không thể giúp cô giữ lại mạng sống.
Từ Thiên Lam sống lại trong thân thể của người khác, cô tưởng không gian sẽ không còn nữa, không nghĩ tới nó cũng theo cô tới đây.
Thật sự nên cảm ơn ông trời, bằng không ở cái thời đại nghèo khó này, sẽ khiến cô sợ hãi.
Kỳ thật, cô cũng nghĩ tới việc làm điểm tâm bán lấy tiền, nhưng sau đó lại thở dài, không bột đố gột nên hồ!
Hơn nữa tình huống hiện tại cũng không ổn, phòng bếp không phải của riêng mình cô.
Nhìn quanh căn phòng, Từ Thiên Lam chỉ có thể thành thật tìm một giải pháp trước mắt có thể kiếm chút tiền ăn cơm đã.
Nếu còn tiếp tục gặm bánh bột ngô, cô thật sự không chịu nổi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...