Tần Tử Huân trông rất trẻ tuổi, dáng cao gầy, khuôn mặt trắng nõn, hoàn toàn nhìn không hề giống như Tần Minh đã ba mươi mấy tuổi.
Nhưng hai người họ lại là bạn học cùng một ban, nhìn hai người thật sự không hề giống cùng một thế hệ.
"Nói cho tôi xem là nhân tài như thế nào." Tần Tử Huân đã tới đây mấy lần.
Người bảo vệ cũng biết anh ta là bạn của giám đốc, cho nên trực tiếp để anh ta vào trong văn phòng.
Đúng lúc này, anh ta nghe được cuộc nói chuyện của Tần Minh và quản lý bên sản xuất.
"Là một cô gái nhỏ." Tần Minh thuận miệng nói: "Tôi có nói cậu cũng không biết đâu.
Hôm nay, sao cậu lại rảnh rỗi mà tới đây thế?"
Hai người nói chuyện vài câu, Tần Minh liền nói với người bạn học: "Đúng rồi, hôm trước, tôi tới thị trấn Thanh Vân, cậu đoán xem tôi gặp ai?"
Tần Tử Huân nhíu đôi lông mày rậm, không để ý chút nào, nói: "Ai thế?"
"Là Ngô Khởi Lan, cậu nói có trùng hợp không."
"Thật trùng hợp, tôi vừa vặn có việc phải tới thị trấn Thanh Vân."
* * *
"Có phải chỗ này không?'
" Có lẽ đúng rồi.
"
" Anh đi gõ cửa hỏi xem? "
" Anh đi á! "
" Không phải anh thì chẳng lẽ lại là em? "
" Được được, anh đi anh đi.
"
" Thùng thùng thùng.
"
" Ai vậy! "Từ Thiên Lam vừa mới dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ trưa, thì nghe thấy cửa cổng bị người ta gõ vang, sợ đánh thức mấy đứa nhỏ, nên cô nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Cô vừa mở ra liền nhìn thấy vợ chồng Ngô Quế Hoa và Vu Đại Quân.
Mặc dù không thích những người bên nhà chồng, nhưng tới cửa thì đều là khách:" Anh Ba, chị dâu, sao hai người lại đến đây?'
Ngô Quế Hoa tươi cười, nói: "Em nói đúng không, chính là chỗ này, tôi và Đại Quân tới thăm cô và chú Tư."
Không đợi Từ Thiên Lam mời vào, cô ta đã tự mình bước vào, Vu Đại Quân ở phía sau cũng đi vào theo.
"Ồ, ngôi nhà này không nhỏ nhỉ!"
Sau khi vào nhà, Ngô Quế Hoa nhìn khắp nơi, thấy tất cả vật dụng đều mới, đẹp, sạch sẽ, ngay cả bức rèm cũng mới.
Ngô Quế Hoa nhớ tới hai gian phòng thấp bé mà cô ta đang ở, không nhịn được mà hâm mộ: "Vợ chồng chú Tư đúng là rất giỏi, ra ở riêng mà có thể ở phòng tốt như thế này."
Thực ra chỗ cô và bọn nhỏ đang ở chỉ là ngôi nhà trệt ba gian, nhưng do hướng về phía Nam nên nhìn rộng rãi và sáng sủa hơn.
So với căn phòng trước kia thì tốt hơn rất nhiều.
Nhưng Từ Thiên Lam cũng chỉ cười cười, không nói chuyện.
Từ Thiên Lam cảm thấy hai vợ chồng nhà này đến đây tuyệt đối không chỉ đơn giản là tới thăm, mà khẳng định là có âm mưu gì đó.
Ngô Quế Hoa không thấy cô nói câu gì, liền bắt đầu kể khổ: "Tôi và anh Ba của cô tới bây giờ vẫn còn phải ở trong một căn phòng nhỏ dột nát, một trận gió thổi qua cũng không ngủ được.
Nếu có mưa, tôi hận không thể lấy hết tất cả chậu để hứng.
Cô nói xem đây mà là cuộc sống sao."
Vu Đại Quân không nể mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không thảm đến như vậy, nào có chuyện dột, mái nhà vẫn rất kín."
Ngô Quế Hoa ở phía dưới dẫm chân anh ta, Vu Đại Quân lập tức im lặng.
Từ Thiên Lam vẫn chỉ cười không nói, Ngô Quế Hoa bắt đầu nói đông nói tây.
Lúc thì nói trong nhà ít ruộng, cho nên bữa cơm hàng ngày cũng gặp khó khăn.
Lúc thì lại nói trước kia không học làm gì nên bây giờ cũng không biết làm gì, nói đến mức sắp khóc tới nơi.
Từ Thiên Lam chỉ phụ họa hai câu, nói cuộc sống không tốt đẹp.
Trong lòng Ngô Quế Hoa rất tức giận, người phụ nữ này sao lại không tiếp chiêu, thật độc ác.
Vì thế, cô ta khẽ cắn môi, trực tiếp hỏi: "Em dâu, tôi nghe nói cô bán công thức làm bánh được không ít tiền?"
Từ Thiên Lam từ từ, chậm rãi uống chén trà trước mặt, nghe thấy những lời này của Ngô Quế Hoa, liền liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhưng vẫn chỉ cười, không nói gì.
Ngô Quế Hoa thấy Từ Thiên Lam vẫn không nói câu gì, không thèm để ý nữa, trực tiếp nói ra mục đích tới đây: "Tôi và anh Ba của cô cũng không có tài cán gì, sau này cũng sẽ không làm được công việc gì nổi bật, chỉ có thể dựa vào chú Tư và em dâu nâng đỡ.
Công thức làm bánh kia em dâu có thể cho chúng tôi một phần, để tôi về nhà cũng có thể làm chút bánh đem đi bán, tốt xấu gì cũng mua được chút đồ dùng."
Ngô Quế Hoa là người thích thể diện, không trực tiếp lấy đồ của người khác.
Bình thường, cô ta chỉ cần ám chỉ một chút, người khác sẽ hiểu ý mà không cần nói thẳng ra.
Nhưng không ngờ vợ của chú Tư lại không thông suốt như thế, cô ta cũng chỉ còn cách cắn răng trực tiếp nói ra mục đích đến đây.
"Thật xấu hổ, không có công thức gì hết." Từ Thiên Lam thấy da mặt của người này thật dày, so với chị dâu thứ hai càng không biết xấu hổ hơn.
Một người thì nhỏ mọn, thù dai, còn người phụ nữ này thì là một tên ngụy quân tử.
Vừa mới tới, Từ Thiên Lam đã biết cô ta có điểm dối trá, nhưng hiện tại còn trực tiếp muốn cướp đồ của người khác mà cũng không hề đỏ mặt.
"Em dâu nói vậy là không đúng rồi.
Ngày hôm đó, tôi ở trên thị trấn đã nhìn thấy hết, người mua công thức làm bánh của cô chính là giám đốc một nhà máy.
Cô kiếm được tiền chúng tôi cũng không đòi một xu, chỉ muốn có công thức làm bánh để tự mình làm, kiếm chút tiền lẻ mà thôi, sao cô lại keo kiệt như vậy." Ngô Quế Hoa không vui nói.
"Không có." Bây giờ Từ Thiên Lam cũng lười phản ứng với cô ta, trả lời cũng ngắn gọn hơn, trực tiếp đuổi khách: "Thật ngại quá, tôi còn có việc, hiện tại muốn đi ra ngoài, không thể giữ anh Ba và chị dâu ở lại rồi." Cuối cùng, ngay cả lời nói khách sáo "có rảnh tới nhà chơi" cô cũng không thèm nói.
Ngô Quế Hoa ngây ngốc: "Đi ra ngoài hả? Đứa nhỏ còn đang ngủ, cô cũng có thể đi ra ngoài sao?" Ngô Quế Hoa thấy vẻ mặt không tốt của Từ Thiên Lam, cô ta biết đây là Từ Thiên Lam cố ý muốn đuổi bọn họ đi.
Ngô Quế Hoa còn chưa từng gặp qua ai không quan tâm tới tình thân, nói trở mặt liền trở mặt.
Cô ta biết mình dùng những lời nói hay ho tới đây nói chuyện, cũng không phải là muốn xin tiền, chỉ là muốn có công thức làm bánh, để cô ta có thể tự mình kiếm chút tiền.
Yêu cầu này không hề quá đáng đi! Hơn nữa, Từ Thiên Lam kiếm được nhiều tiền như vậy, cô ta cũng không hề nói với mẹ chồng và mọi người trong nhà.
Nếu cô ta mà nói cho mọi người biết, thì Từ Thiên Lam còn có thể an tĩnh mà sống như thế này sao, đã sớm bị mọi người tìm tới làm phiền rồi.
Hiện tại, ở nông thôn đông anh em, ai cũng nghèo, nếu có một người phát đạt thì sẽ kéo các anh em khác cùng theo, mọi người đều có thể cùng nhau trải qua những ngày tháng tốt đẹp.
Đâu có như nhà chồng cô ta, chú Tư kiếm được ít tiền, Từ Thiên Lam liền khuyên chồng ra ở riêng, hiện tại phát tài lại không thèm nhận người thân.
Ngô Quế Hoa còn nghĩ tới chuyện khuyên Từ Thiên Lam không nên làm như vậy, đối với Từ Thiên Lam sẽ không có chỗ tốt.
Nhưng còn chưa đợi cô ta nói, Từ Thiên Lam đã thúc giục bọn họ rời đi.
Ngô Quế Hoa là người sĩ diện, nhưng Từ Thiên Lam lại không cho cô ta mặt mũi, cũng không hề muốn tán gẫu với cô ta.
Ngô Quế Hoa mặt mày xanh mét rời đi, Vu Đại Quân cũng không kịp chào Từ Thiên Lam, liền đuổi theo Ngô Quế Hoa đi ra ngoài.
Từ Thiên Lam đóng cửa cổng lại, đi về giường ngủ trưa cùng hai cô con gái.
Từ Thiên Lam nghĩ, Ngô Quế Hoa đã biết chuyện này, hôm nay tới đây muốn chiếm chút lợi ích nhưng lại bị cô đuổi đi, khẳng định sẽ tức giận.
Người đàn bà này không chiếm được lợi ích, không chừng sẽ nói với người trong nhà, lúc đó cô cũng sẽ không được yên ổn.
Tỉnh ngủ, Từ Thiên Lam thu dọn chăn giường, mặc quần áo chỉnh tề cho hai đứa nhỏ, liền đi tới gặp Ngô Khởi Lan.
Ngô Khởi Lan đang ở trong văn phòng, vừa thấy cô tới liền nói một tin tức tốt.
"Nhận thầu?"
"Đúng thế, bên trên có chỉ thị xuống, cửa hàng quốc doanh có thể cho tư nhân nhận thầu." Ngô Khởi Lan dường như vui quá mà quên hết mọi thứ, đây đúng là cơ hội trời cho: "Có điều phí nhận thầu không thấp, một mình chị không đủ, em có muốn hợp tác không?"
"Em sao?" Từ Thiên Lam ngẩn người: "Em vừa kiếm được bao nhiêu tiền, không phải chị cũng biết sao.
Em đang định nhờ chị liên hệ lắp giúp em một chiếc điện thoại."
"Lắp điện thoại làm gì, không phải chỗ chị có điện thoại à?" Ngô Khởi Lan lắc đầu, nói rõ những lợi ích của việc nhận thầu.
Nếu nhận thầu cửa hàng quốc doanh, thì có thể thay đổi theo ý muốn của mình, chỉ cần đúng hạn trả tiền thầu là được.
Ngô Khởi Lan vẫn luôn làm công việc này, từ trước tới nay vẫn không có suy nghĩ thay đổi công việc, cũng không biết bản thân có thể phát triển tới mức nào.
Nhưng chị còn trẻ, kinh nghiệm lại phong phú, cũng muốn con đường sự nghiệp của mình có thành tựu.
Mặc dù con đường phía trước rộng mở, nhưng lại luôn cảm thấy không có không gian để thể hiện năng lực, cái gì cũng bị cấp trên quản lý.
Hiện tại đột nhiên lại có một cơ hội như thế này, tất nhiên là Ngô Khởi Lan rất phấn chấn, cho dù có đập nồi bán sắt Ngô Khởi Lan cũng muốn nắm lấy cơ hội này.
Ngô Khởi Lan đã làm việc nhiều năm, nhưng số tiền tích cóp lại không được nhiều lắm.
Từ Thiên Lam lại vừa mới kiếm được một món tiền lớn, nên Ngô Khởi Lan cố gắng hết sức để cột cô lên cùng một chuyến xe.
Mặc dù Từ Thiên Lam không hiểu về kinh doanh, nhưng kiếp trước cũng có biết một chút.
Sự phát triển này là điều tất yếu, nhưng vừa mới kiếm được một ít tiền lại bị bay mất, cô cũng hơi đau lòng.
Ngô Khởi Lan nhìn thấy Từ Thiên Lam do dự, cũng biết việc này không chỉ nói một lần là xong, liền nói: "Em về nhà suy nghĩ và bàn bạc cả với Vu Đại Hải đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...