Sau khi nướng chín, Từ Thiên Lam cầm một miếng đưa cho Đại Nữu, bé thổi một cái liền cho vào miệng.
Buổi tối, Vu Đại Hải vừa trở về, liền nói: "Trong nhà nấu món gì mà thơm vậy?"
Từ Thiên Lam đưa bánh Quế cho anh ăn, Vu Đại Hải cảm thấy rất ngon nhưng cũng chỉ ăn một miếng rồi thôi: "Để lại cho bọn nhỏ ăn đi!"
Từ Thiên Lam liền nói, bánh này do cô làm, muốn đem đi bán.
"Thế thì tốt, nhất định sẽ đắt hàng." Vu Đại Hải khen ngợi.
Từ Thiên Lam rất đắc ý, bởi vì hai loại bánh này, cô không hề cho thêm nước suối trong không gian.
Từ Thiên Lam không muốn cứ dựa dẫm vào nước trong không gian, nếu dựa vào nó thì số lượng bánh sẽ bị hạn chế.
Bây giờ, cô đã có món bánh kim bài, mọi người đều biết bánh Hạch Đào của cô làm rất ngon.
Như vậy, khi cô đưa ra thị trường loại bánh mới, hiểu quả chắc hẳn cũng không quá kém.
Trên thực tế, ở một số thành phố lớn có rất nhiều loại bánh ngọt.
Nghe Ngô Khởi Lan nói, trong nội thành có một loại bánh rất được ưa chuộng trong dịp lễ, tết hay đi thăm người thân, bạn bè.
Đó là bánh Bạch Bì Nhân.
Các cửa hàng lâu đời sản xuất nhiều hương vị nên rất được ưu chuộng.
Từ Thiên Lam nghe xong đại khái cũng biết là bánh gì.
Ngày trước, lúc còn nhỏ cô cũng từng ăn qua.
Bánh Bạch Bì Nhân được bán ở cửa hàng chính hiệu thực sự ăn rất ngon.
Bánh đậu đỏ Như Ý cô làm, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm mịn.
Còn bánh hoa Quế được làm từ nguyên liệu rất tốt, trứng gà ta và đường cát tinh, so với kiếp trước còn thơm hơn nhiều.
Kiếp trước, trứng gà được dùng đều được nuôi công nghiệp, mà ăn vẫn cảm thấy ngon.
Cho nên, Từ Thiên Lam càng thêm tin tưởng vào số bánh mà cô làm.
Từ Thiên Lam làm mỗi loại một ít, đưa cho Ngô Khởi Lan bán.
Sau khi thương lượng xong giá cả, cô liền trở về nhà, còn chuyện tiếp theo cô sẽ không nhúng tay vào.
Mỗi ngày, Từ Thiên Lam đều sẽ làm điểm tâm, rồi mang tới cửa hàng.
Một tháng qua, mỗi lần giao hàng, cô đều một tay ôm bé gái, một tay xách rổ, Đại Nữu thì nắm góc áo của cô.
May mà căn nhà cô thuê nằm rất gần cửa hàng bách hóa, chỉ cách một con phố, đi vài bước là tới, nếu không cô bắt buộc phải tìm cách khác.
Từ Thiên Lam không chỉ một lần nghĩ tới việc đưa Đại Nữu đi học mẫu giáo.
Nếu là ở kiếp trước, bằng tuổi của Đại Nữu là đã có thể đi mẫu giáo rồi.
Đáng tiếc, ở thị trấn nhỏ này không có trường mẫu giáo, ngay cả người nhận giữ trẻ cũng không có.
Thoáng một cái đã tới tết Đoan Ngọ mùng năm tháng Năm.
Trong tháng này, đội xây dựng của Vu Đại Hải nhận được công việc tu sửa lại tường vây của trường tiểu học trong thị trấn.
Nói là sửa lại tường vây, thực chất chỉ là xây một đoạn ngắn, đại khái chưa tới mười mét.
Bởi vì nhiều năm chưa tu bổ, nên đột nhiên tường bị đổ.
Đoạn tường này nằm ở sân thể dục, may mà lúc đó không có tiết học, cho nên không có ai bị thương.
Nhưng trường học có rất nhiều những đứa nhỏ cần giám sát chặt chẽ, không thể không có tường vây.
Vì thế, hiệu trưởng lập tức tới chợ lao động tìm người đến tu bổ, nhìn thấy đội ngũ của Vu Đại Hải có vẻ chuyên nghiệp nên thuê.
Tuy chỉ một đoạn tường vây rất ngắn, nhưng đội ngũ của Vu Đại Hải coi đây là một công trình lớn trong hơn một tháng nay.
Trước kia, bọn họ đều sửa nhà cửa, không phải quét vôi thì chính là làm nền nhà, chưa bao giờ làm một "công trình" thật sự.
Tuy đoạn tường vây này làm chưa tới một ngày thì hoàn thành, nhưng Vu Đại Hải vẫn rất sung sướng.
Trước tết Đoan Ngọ một ngày, anh còn vui vẻ, nói: "Em xem, cứ tiếp tục thế này, đội ngũ của anh khẳng định càng ngày càng tiến xa hơn."
Từ Thiên Lam đương nhiên cũng vui mừng thay cho anh.
Bánh ngọt cô làm hơn một tháng nay buôn bán cũng rất tốt, cho nên cô rất sung sướng.
Tuy nhiên, có một số việc nhất định phải đối mặt, cô nói: "Tết Đoan Ngọ mua một ít quà biếu mang về nhà đi?"
Thực ra, Từ Thiên Lam chỉ hỏi cho có mà thôi, cô sẽ không quay về nhà chồng.
Đối với cô nơi đó chính là ác mộng, vừa mới trải qua mấy ngày nhẹ nhàng, thoải mái, cô không muốn trở về, ngay cả nghĩ cũng không muốn.
Vu Đại Hải nói: "Anh vừa mua mấy thứ, sáng sớm ngày mai anh sẽ đi một mình, em đừng đi.
Đợi anh trở về, chúng ta sẽ đến nhà ba vợ."
Vu Đại Hải cũng đã nghĩ tới vấn đề này.
Nếu nhà anh không thích Từ Thiên Lam, thì tốt nhất là nên ít tiếp xúc.
Nên biếu cái gì thì anh sẽ biếu, cố gắng hết sức làm tròn đạo hiếu.
Từ Thiên Lam nghe Vu Đại Hải nói xong, thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghe thấy vế sau thì lại có chút lo lắng.
Có điều, vẫn là câu nói kia, chuyện nên đối mặt thì vẫn nên đối mặt.
Cái nhà kia không phải ai cũng không tốt, cùng lắm thì binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ.
Những món quà mà Vu Đại Hải mua, đều theo sở thích của mọi người.
Mẹ anh thích ăn bánh ngọt, nên anh mua hai cân, cho dù loại bánh ngọt vợ anh mới làm ra ăn rất ngon, anh cũng không muốn cầm về nhà.
Dù sao cũng không có ai hỏi đến, như vậy sẽ lãng phí tình cảm.
Ba anh thích hút thuốc lá cuộn, anh mua một cân lá thuốc thuốc lá và hai bình rượu cao lương.
Vu Đại Hải liền cưỡi xe đạp trở về nhà.
Vu Đại Hải đã mua một chiếc xe đạp mới, trước đó anh dùng chiếc xe đạp mà Từ Thiên Lam được cho mượn.
Chiếc xe này, anh mua được ở chợ đồ cũ, giá cả rất rẻ.
Anh đi làm cần phải dùng đến xe, có một chiếc của chính mình sẽ tiện hơn, không cần mượn ai.
Phía trước tay lái treo đủ loại túi lớn, túi nhỏ, trên xe còn chở ba mẹ con Từ Thiên Lam.
Lại nói, chuyện này cũng đòi hỏi phải có kỹ thuật mới làm được.
Từ Thiên Lam ôm bé gái ngồi ở phía sau, trên đòn dông buộc một cái ghế nhỏ cho Đại Nữu ngồi, dọc đường đi đều bình an vô sự.
Nhà mẹ đẻ của Từ Thiên Lam nằm ở thôn Tây Lô, cách nhà chồng cô ở thôn Đông Lô một đường cái.
Cho nên, bọn họ muốn đi tới thôn Tây Lô thì phải đi ngang qua thôn Đông Lô.
Đến đầu thôn, Vu Đại Hải liền cầm những thứ treo trên tay lái đưa cho người trong nhà, sau đó lập tức đi ra.
Tiếp tục lái xe tới thôn Tây Lô.
Thôn Tây Lô rất ít người, cả thôn còn chưa tới hai nghìn người, từ đầu thôn đi tới cuối thôn chưa hết mười phút.
Gia đình nhà mẹ Từ Thiên Lam là căn nhà ở cuối thôn, trước cửa có một cây cổ thụ xiêu vẹo.
Vu Đại Hải đạp xe tới trước cửa mới dừng lại, chợt nghe có tiếng nói chua ngoa từ bên trong truyền ra.
"Cô cả này, ngày tết mà sao cô chỉ đem có mấy quả trứng gà trở về.
Cô đang đối phó đấy à?"
Giọng nói này, Từ Thiên Lam rất quen thuộc, đây là mẹ kế của cô – Mã Thúy Bình.
Từ Thiên Lam và Vu Đại Hải liếc nhìn nhau, cả nhà xuống xe bước vào sân.
Nhà của ba cô là một ngôi nhà ba gian, không có sương phòng.
Trong góc nhà có đặt một số nông cụ, sân không nhỏ nhưng trống trải.
Bên cạnh lều tranh xây một cái bếp lò.
Chị cả Từ Thiên Hồng đang ở trong bếp cúi người hấp bánh ngô.
Mùa đông, nấu cơm đều ở trong phòng, bếp lò sẽ được nối với giường đất, khi cháy giường đất sẽ rất nóng, so với máy sưởi còn tốt hơn, mùa đông sẽ không bị lạnh.
Nhưng mùa hè thì sẽ không thể đun, bởi vì mùa hè trời nóng, nếu còn đun thì sẽ như bánh nướng trên chảo.
Cho nên, mùa hè đều dùng bếp lò ở ngoài sân.
Hiện tại đã là tháng Năm, trời cũng không còn lạnh cho nên nấu nướng đều sẽ dùng bếp lò ngoài sân.
Mà lúc này, Mã Thúy Bình đang dựa vào cửa, một bên cắn hạt dưa, một bên nói những lời chua ngoa, còn Từ Thiên Hồng không hé răng nói một lời.
Trước khi gả cho Từ Chấn Hưng, Mã Thúy Bình là một quả phụ.
Bà ta không chỉ mang họ Mã, mà sinh ra đã có khuôn mặt giống ngựa.
Màu da thì không được trắng nhưng lại đánh phấn quá dày, đôi mắt hí dài, miệng rộng.
Một khuôn mặt không có sự hài hòa nào.
Nếu hỏi Từ Chấn Hưng vì sao lại lấy bà ta, thì có lẽ là do bà ta trẻ.
Mã Thúy Bình chỉ lớn hơn Từ Thiên Hồng năm tuổi.
Từ Chấn Hưng đeo một cặp kính, hai tay dấu ở trong tay áo, rụt cổ bước ra khỏi phòng, nhưng ông ta cũng không nói gì, chỉ thở dài.
Mã Thúy Bình lại không chịu buông tha, nói: "Này ông Từ, tôi nói như vậy là sai à? Ông thở dài là có ý gì?"
Lông mày của Từ Chấn Hưng nhăn lại thành hình chữ xuyên.
Ông ta quay đi chỗ khác thì nhìn thấy bốn người nhà Từ Thiên Lam đang đi vào.
Ông ta vui vẻ nói: "A, Thiên Lam và Đại Hải tới rồi! Mau vào phòng đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...