"Điềm nhi, đợi anh với." Vu Đại Quân đuổi theo Ngô Quế Hoa đang cầm bọc đồ đi ở phía trước.
Điềm nhi là nhũ danh của Ngô Quế Hoa, đây cũng là cách gọi thân mật của Vu Đại Quân dành cho cô ta.
Ngô Quế Hoa đang bước nhanh ở phía trước, nghe thấy câu này liền ngừng lại, trên mặt không có cảm xúc gì quay đầu nhìn chồng.
Vu Đại Quân chạy hai ba bước liền tới bên cạnh Ngô Quế Hoa, đưa tay cầm lấy bọc đồ trên vai cô ta.
Ngô Quế Hoa miễn cưỡng để anh ta giành lấy, Vu Đại Quân cười tươi.
Hai người ngồi xe ô tô trở về nhà, Ngô Quế Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khẽ nói: "Đại Quân, chúng ta ly hôn đi."
Trong xe có chút oi bức, Vu Đại Quân cầm tờ giấy quạt cho hai người, vừa nghe thấy những lời này, tờ giấy đang cầm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất: "Em nói cái gì?'
" Ly hôn cái gì! Chỉ là không thể sinh con mà thôi, không có vấn đề gì.
Anh có nhiều anh em như vậy, anh cả, anh hai đều có con trai, nhà chúng ta cũng không tuyệt hậu.
"Vu Đại Quân sốt ruột, lớn tiếng nói.
Ngô Quế Hoa đẩy anh ta một cái, nhỏ giọng nói:" Anh nói to như vậy làm gì, sợ người khác không biết à.
"
Nghe được tiếng nói, những hành khách khác đều quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Sau đó, chuyện không liên quan tới bọn họ nên không để ý tới nữa.
Vu Đại Quân cũng biết mình lỗ mãng, dù sao đây cũng không phải chuyện hay ho gì, không thích hợp để nói với người khác.
Vì thế, anh ta xấu hổ, cố gắng nói thật nhỏ:" Tại vì anh sốt ruột mà! "
Thực ra, Ngô Quế Hoa cũng không muốn ly hôn.
Cô ta mặc dù không thích Vu Đại Quân nhưng tên này lại đối xử với cô ta rất tốt.
Ngô Quế Hoa chỉ muốn thử anh ta một chút, xem sau khi biết cô ta không có khả năng mang thai thì thái độ của Vu Đại Quân sẽ như thế nào.
Không ngờ, anh ta có thể thông cảm cho cô ta, nếu bảo không cảm động thì có chút giả dối.
Vì thế, Ngô Quế Hoa từ tốn nói, biểu hiện sự áy náy với Vu Đại Quân và gia đình nhà chồng.
Vu Đại Quân thấy cô ta không nói đến chuyện ly hôn nữa, cho nên Ngô Quế Hoa nói cái gì anh ta cũng cho là đúng, còn liên tục an ủi cô ta.
Hai người bọn họ đi xe công cộng về tới thị trấn Thanh Khê, tiếp tục chờ xe để về thôn.
Nếu không có xe, chỉ còn cách đi bộ, thường thường đi bộ về sẽ nhiều hơn.
Lúc đi ngang qua cửa hàng quốc doanh, Ngô Quế Hoa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc:" Ơ, kia không phải là vợ chú Tư sao? "
Hôm nay, Từ Thiên Lam tới xem tình hình kinh doanh của cửa hàng, thuận tiện cũng đưa bánh ngọt tới.
Ngày hôm qua, cô đã nói cho Vu Đại Hải về công việc kinh doanh của mình.
* * *
Vu Đại Hải vui vẻ nói:" Em thích làm bánh ngọt hay là thích ăn bánh ngọt? À, anh biết rồi, chắc chắn là em muốn ăn loại bánh Hạch Đào mới ra.
Em chờ, qua hai ngày anh sẽ mua cho em.
"Vu Đại Hải mặc một chiếc áo ba lỗ mới, giọng nói nhẹ nhàng.
Từ Thiên Lam nhìn bộ dáng không thèm để ý của Vu Đại Hải, nhướng mày nói:" Anh đừng có mua, lãng phí tiền.
"
" Không~sao.
"Vu Đại Hải cố ý kéo dài chữ" không ", không để bụng nói.
" Hừ, anh đừng có mua, em muốn ăn sẽ tự làm.
"
" Vợ à, món em làm khẳng định rất ngon, nhưng bánh ngọt này người ta tranh nhau mua, chắc chắn hương vị không tầm thường.
Anh cũng muốn ăn thử.
"
" Bánh đó là em làm.
"
" Hả? "
Vu Đại Hải cho rằng vợ tiếc tiền, muốn tự mình làm.
Anh dự định sau này sẽ chăm chỉ làm việc, tương lai có thể mua đủ loại bánh ngọt cho cô ăn.
Không nghĩ tới câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ như vậy, không kịp chuẩn bị tinh thần.
Vu Đại Hải cẩn thận hỏi:" Em làm à? "
Từ Thiên Lam gật đầu:" Đúng thế.
"
Sau đó, cô đem mọi chuyện nói tỉ mỉ cho Vu Đại Hải nghe.
Bao gồm chuyện các giai đoạn để thực hiện ra nó.
Chuyện kiếm lời được hai trăm tệ lúc trước cũng nói rõ, chỉ không nói cho anh biết cô có không gian.
Không phải cô không tin tưởng anh, kiếp trước ngay cả ba mẹ, cô cũng không nói.
Từ Thiên Lam cảm thấy đồ vật huyễn huyền như vậy, tốt nhất nên giữ ở trong lòng thì hơn.
Nghe xong những lời Từ Thiên Lam nói, Vu Đại Hải im lặng rất lâu.
Anh ngồi ở bậc thang, yên lặng lấy một điếu thuốc ra hút.
Thực ra, Vu Đại Hải không hay hút thuốc lá.
Chuẩn bị thuốc lá cũng là để thuận tiện lúc làm việc bên ngoài.
Anh hút loại thuốc rẻ tiền nhất chỉ hai hào một hộp.
Bởi vì ít khi hút, nên mới hút hai hơi, anh đã bị sặc.
Từ Thiên Lam vỗ vào lưng của anh:" Không hút được thì đừng có hút.
"
Vu Đại Hải nhân cơ hội nắm lấy tay của Từ Thiên Lam:" Vợ à, sao em lại tài giỏi như vậy chứ? "
Từ Thiên Lam:"...!"
" Anh cảm thấy rất áp lực.
"Vu Đại Hải cười nói.
"...!"
Ngày hôm sau, Vu Đại Hải lại đi ra ngoài làm việc.
So với ngày hôm qua, thì công việc vất vả hơn, quần áo cũng bẩn hơn, nhưng tâm trạng lại rất tốt.
Anh rất vui vẻ mà đem ba mươi tệ nhét vào trong tay Từ Thiên Lam.
Từ Thiên Lam cũng cười.
* * *
" Sao vậy? Điềm nhi, em có nhìn lầm không? Vợ chú Tư sao có thể ở chỗ này.
Đây là cửa hàng quốc doanh, hàng hóa không hề rẻ, cho dù năm mới, hay ngày lễ gì, cô ấy sẽ không đến đây mua đồ.
"Vu Đại Quân nói xong liền cười:" Có phải em muốn ăn không, để anh đi mua bánh ngọt cho em.
"
Ngô Quế Hoa liếc mắt nhìn Vu Đại Quân, có cảm giác đàn gảy tai trâu, cô ta tiếp tục đi về phía trước.
Vu Đại Quân đuổi theo phía sau.
Từ thị trấn Thanh Vân về đến thôn Đông Lô của bọn họ là hơn ba mươi kilomet.
Hai người bọn họ thực sự đi bộ trở về, một chiếc xe để đi nhờ cũng không có.
Ngô Quế Hoa mệt mỏi ngồi xổm trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Trong nhà, cô ta là đứa con gái nhỏ tuổi nhất.
Mặc dù, cô ta sinh ra ở nông thôn, nhưng từ nhỏ đã kiêu ngạo, chưa từng chịu qua khổ cực.
Vu Đại Quân thương vợ, trực tiếp cõng cô ta trở về nhà.
Sau khi về tới nhà, hai vợ chồng mới biết được chuyện cả nhà Vu Đại Hải đã chuyển ra ngoài ở.
Vu Đại Quân kinh ngạc nói:" Sự việc xảy ra lúc nào vậy? Thằng Tư còn ít tuổi, sao mẹ lại không ngăn cản nó, đi ra ngoài ở làm gì.
"
Nhắc tới chuyện này, lão thái bà càng tức giận:" Mẹ ngăn cản thế nào được, nếu không phải tại chị dâu của con, một chút chuyện nhỏ lại náo loạn cả lên, cứ như sợ người khác không biết.
Bây giờ thì tốt rồi, chuyện gì thằng Tư cũng biết hết rồi, nó lại có tính bênh người mình.
"Càng nói, lão thái bà càng tức giận, đấm bàn, đổ hết mọi oán giận lên Vu Đại Hải:" Thằng mất dạy kia, tao mang nặng đẻ đau ra nó, vậy mà cưới vợ về liền quên mẹ, thằng mất dạy! "
Nói xong, bà ta dường như sắp khóc tới nơi.
Vu Đại Quân nhanh chóng ngậm mồm, đi lại dỗ lão thái bà.
Ngưu Xuân Hoa bị mắng không dám nói một câu.
Ngô Quế Hoa nhịn không được liếc mắt nhìn cô ta một cái, điều này không phù hợp với tính cách của cô ta.
Người đàn bà này tuy rằng không nóng nảy như Lưu Thúy nhưng cũng rất xảo quyệt, tại sao bị mắng như vậy mà vẫn không nói câu gì.
Nhưng ngay buổi trưa hôm đó, Ngô Quế Hoa liền biết đáp án.
Buổi trưa, Ngô Quế Hoa đi lấy củi nấu cơm, nhưng mà củi đều là những thân cây rất to, khó mà nhóm được lửa.
Nên cô ta đành phải đi ra ruộng ngô sau nhà, nhặt mấy cây ngô đã khô để nhóm lửa.
Vừa bước tới cuối ngõ nhỏ, còn chưa đi tới phía sau nhà, cô ta đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Ngô Quế Hoa dừng bước lắng nghe, trong đó có giọng nói của Ngưu Xuân Hoa và một giọng đàn ông khác, không biết là ai.
Ngô Quế Hoa không đi tiếp, chân tay nhẹ nhàng mà nép sát vào mép tường, chăm chú lắng nghe, cứ tưởng sẽ nghe được một đoạn tin tức ngoại tình nào đó.
Nào ngờ, vừa nghe xong, Ngô Quế Hoa thực sự chấn động.
Chỉ thấy người đàn ông kia nói:" Ngưu Xuân Hoa, tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà giả ngây giả ngô để lừa tôi.
Chỉ có năm tệ mà muốn đuổi tôi đi, cô cho rằng tôi là ăn xin sao.
Nếu không phải cô bảo tôi đi theo vợ của Vu Đại Hải, thì sao tôi có thể bị đánh như vậy, suýt chút nữa còn bị đưa tới đồn công an? "
Sau đó, Ngô Quế Hoa nghe thấy giọng nói có chút hoảng loạn của Ngưu Xuân Hoa:" Vậy anh muốn thế nào? "
" Năm mươi tệ.
"
" Cái gì, năm mươi tệ? Anh có bị điên không, chính mình không có bản lĩnh để bị đánh, còn ăn vạ tôi.
Anh cho rằng tôi coi tiền như rác sao!"Ngưu Xuân Hoa nói xong, liền có tiếng bước chân, có lẽ là muốn chạy trốn.
Ngô Quế Hoa khẩn trương, suy nghĩ không biết nên chạy hướng nào để không bị phát hiện.
Ngưu Xuân Hoa là người nhỏ nhen, tâm của cô ta còn bé hơn cả cây kim.
Nếu để cô ta bắt được, sau này sẽ gặp rắc rối lớn, cô ta vừa ngu ngốc vừa ầm ĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...