Đứng trước mặt Từ Thiên Lam là một người đàn ông trung niên.
Hắn mặc một bộ quần áo cũ nát không nhìn ra hình dáng ban đầu, bên dưới mặc một chiếc quần rộng thùng thình, dùng một mảnh vải màu hồng buộc đai lưng lại.
Hắn trọc đầu, ngũ quan cũng không rõ ràng, trong miệng liên tục nói ra những lời ô uế.
"Tiểu mỹ nhân, thật xinh đẹp."
Từ Thiên Lam nhanh chóng phân tích tình hình, tìm cách thoát thân.
Không đến bước đường cùng, cô sẽ không trốn vào trong không gian, bởi một khi bí mật của cô bị lộ ra thì rắc rối lớn.
Từ Thiên Lam nhíu mày, không nói gì.
Cô dùng tay phải chống xuống đất đỡ cơ thể dậy, vừa mới đứng được lên, lại bị hắn dùng chân gạt ngã đè trên mặt đất.
Kiếp trước, Từ Thiên Lam chưa bao giờ gặp phải chuyện này, nên trong thời gian ngắn không biết xử lý thế nào.
Tuy nhiên, Từ Thiên Lam theo bản năng mà cắn thật mạnh lên vai của đối phương, đợi hắn vì đau mà mất cảnh giác, cô đá thêm một phát vào mệnh căn của hắn.
Gã đàn ông đầu trọc hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết.
Từ Thiên Lam nhanh chóng vùng dậy, mới chạy được hai bước, đã bị hắn bắt được mắt cá chân.
Từ Thiên Lam bị bất ngờ, đập mặt xuống đất.
"Đ*t mẹ, con đàn bà thối tha, thật độc ác, dám đá tao, con mẹ nó mày muốn tìm đường chết à!" Gã đầu trọc dữ tợn nói.
Hắn hung hăng kéo Từ Thiên Lam lại, sau đó nắm lấy tóc của cô, giơ tay lên tát cô mấy cái.
Có điều, bàn tay của hắn mới giơ lên đã bị người từ phía sau túm chặt lấy.
Gã đầu trọc quay lại nhìn, phía sau hắn là một người đàn ông cao lớn.
Hắn không kịp phản ứng, bị người đàn ông cao lớn dùng sức, trực tiếp ném hắn xuống mặt đất.
"A A A!" Gã đầu trọc bị ném xa, đau đớn kêu lên.
Người đàn ông cao lớn không phải ai khác, đó chính là Vu Đại Hải.
Anh ném văng gã đầu trọc, sau đó nhanh chóng chạy tới đỡ Từ Thiên Lam dậy.
"Tiểu Lam, em không sao chứ!" Vu Đại Hải đau lòng, nâng vợ dậy.
Từ Thiên Lam vừa nhìn thấy Vu Đại Hải xuất hiện, thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu.
Vu Đại Hải gật đầu, để Từ Thiên Lam ngồi xuống nghỉ ngơi.
Anh quay người tìm gã đầu trọc tính sổ, ai ngờ tên kia đang định chạy trốn.
Vu Đại Hải hai, ba bước liền đuổi kịp, liền đạp cho tên kia một cái, chỗ này là ở chính giữa con đường, mặt đất cứng, không được xốp mềm, khiến gã choáng váng đầu óc.
Mỗi ngày, Vu Đại Hải đều làm việc cường độ cao ở công trường, khiến cho thân thể khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc.
Còn gã đầu trọc kia chỉ là những tên chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp gì, không phải là đối thủ của anh.
Vu Đại Hải không ngừng đấm đá gã đầu trọc, chỉ một lúc sau tên kia đã bị đánh thành đầu heo.
Tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng khắp cánh đồng.
Từ Thiên Lam ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn.
Cô biết Vu Đại Hải sẽ biết chừng mực, không đánh đến chết người, nên cô cũng mặc kệ.
Kiếp trước, tính cách của Từ Thiên Lam khá lạnh nhạt, đối với những người không thân quen đều không bao giờ quan tâm, với những người không có ý tốt, cô cũng chưa bao giờ dễ dàng buông tha.
Vu Đại Hải tất nhiên cũng nghĩ như vậy, tên này dám động tới vợ của anh, nhất định không thể buông tha dễ dàng.
Đánh đến tận khi khuôn mặt của gã đầu trọc sưng đến nỗi không nhìn ra hình người, Vu Đại Hải mới dừng lại.
Gã đầu trọc cũng rất ngoan cường, đánh đến như vậy mà không có ngất đi chỉ nằm trên mặt đất rên hừ hừ.
"Thằng chó, tao sẽ đưa mày tới đồn công an." Vu Đại Hải vừa nói vừa đá thêm một cái.
Đầu trọc vừa nghe thấy Vu Đại Hải muốn mang hắn tới đồn công an, nhịn không được rên rĩ từ trên mặt đất bò dậy, vặn vẹo thân thể muốn đứng dậy, lại bị Vu Đại Hải đạp thêm cho mấy cái.
"Đừng đừng, đừng đưa tôi tới đồn công an." Gã đầu trọc rên rỉ xin tha.
Lúc này, Từ Thiên Lam mới tiến tới hỏi hắn: "Ai bảo ông tới đây?"
Thực ra, Từ Thiên Lam hỏi như vậy cũng có cơ sở.
Con đường này hai bên đều là đồng ruộng, ngày mùa sẽ có rất nhiều người, nhưng hiện tại vừa mới gieo trồng vụ xuân xong, mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi, nên đoạn đường này rất ít người qua lại.
Mấy hôm nay, Từ Thiên Lam luôn cảm thấy có người theo dõi cô.
Cô nghĩ có phải là người này hay không, nhưng cô lại không quen biết hắn, vậy hắn đi theo cô làm gì.
Cho nên, Từ Thiên Lam cảm thấy có người thuê hắn theo dõi cô và người này có thể cô biết.
Vu Đại Hải kinh ngạc nhìn Từ Thiên Lam.
Nói như vậy tức là có chuyện gì đó mà anh không biết, nhưng hiện tại không phải là lúc thích hợp để hỏi rõ ràng.
Vu Đại Hải phối hợp với Từ Thiên Lam, hỏi: "Nói mau."
Gã đầu trọc vừa mới bò dậy, lại bị Vu Đại Hải đạp cho một cái nằm sấp xuống đường.
Vu Đại Hải cảm thấy đánh như vậy vẫn chưa hết giận.
Gã đầu trọc không cố bò dậy nữa, hắn đảo mắt nói: "Không ai sai tôi đến đây, tôi cảm thấy cô rất xinh đẹp nên muốn kết bạn với cô mà thôi, không có ý khác."
Vu Đại Hải theo bản năng liếc mắt nhìn Từ Thiên Lam một cái.
Vừa rồi, anh không để ý, bây giờ nhìn cô khiến anh thập phần kinh ngạc.
Từ Thiên Lam không giống mấy ngày trước xanh xao, vàng vọt.
Làn da của cô tuy không mịn màng trắng nõn, nhưng nước da trắng đều.
Ngũ quan thanh tú tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay, đôi mắt to tròn, lông mi rất dài.
Một chút cũng không giống với phụ nữ đã có chồng, ngược lại giống như người con gái vùng sông nước.
Tuy khoác lên người chiếc áo hoa ngắn tay đơn giản nhưng hoàn toàn khác với những cô gái nông thôn.
Từ Thiên Lam bị Vu Đại Hải nhìn chằm chằm, có chút xấu hổ.
Gã đầu trọc nhanh chóng chớp lấy cơ hội bò dậy, khập khiễng chạy trốn.
Vu Đại Hải muốn đuổi theo nhưng lại bị Từ Thiên Lam ngăn lại: "Bỏ đi, cho dù có bắt được hắn cũng không có cách nào xử lý.
Hơn nữa, hắn bị anh đánh cho không nhẹ, nếu đưa tới đồn công an, anh cũng sẽ gặp phiền toái lớn."
Vu Đại Hải gật đầu: "Vậy em chờ anh một chút."
Anh chạy về hướng bờ đê.
Từ Thiên Lam không biết anh làm gì.
Cô đi tới nâng xe đạp lên, cũng may mà không mang theo cái gì.
Trong nháy mắt, Vu Đại Hải cười ngây ngô như ánh mặt trời trở lại, trên lưng còn vác theo mấy cái túi nilon lớn.
Anh đặt chúng lên mặt đất, cầm lấy xe đạp trong tay Từ Thiên Lam.
Sau đó, anh để những chiếc túi kia ra phía sau xe đạp.
Chiếc xe đạp kiểu cũ này có một xà ngang, ghế sau xe cũng khá dài vừa vặn kẹp được mấy cái túi kia.
Vu Đại Hải vỗ vỗ xà ngang phía trước, nói: "Tiểu Lam, em ngồi phía trước."
Từ Thiên Lam nhìn một loạt động tác lưu loát của Vu Đại Hải, cảm thấy anh hắn là thường xuyên làm như vậy, cô cũng không thấy có gì không đúng.
Cô nghe lời anh, đi tới phía trước ngồi xuống xà ngang.
Vu Đại Hải một chân để lên bàn đạp, chân còn lại nhanh chóng lấy đà vòng từ phía sau, ngồi vững trên yên.
Đôi chân của anh rất dài, nếu không chỉ với mấy túi đồ phía sau cũng khiến người ta nghẹt thở.
Xe đạp nhanh chóng lao về phía trước, theo quán tính Từ Thiên Lam lập tức ngã về phía sau, đúng lúc đụng trúng lồng ngực rắn chắc của Vu Đại Hải.
Mặt Từ Thiên Lam tức khắc đỏ bừng lên, trải qua hai đời, cô vẫn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như vậy với một người đàn ông.
Có lẽ là bởi vì Vu Đại Hải là chồng của thân thể này, hoặc cũng có thể do anh đã xuất hiện vào lúc cô gặp nguy hiểm, nên Từ Thiên Lam cảm thấy vô cùng an tâm.
Từng đợt gió xuân ấm áp phả vào mặt, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh.
Vu Đại Hải nhín chiếc xe mới, hỏi Từ Thiên Lam: "Chiếc xe này em mượn à?"
Mặt Từ Thiên Lam vẫn còn rất nóng như than, cô chỉ nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
"Chờ thêm mấy ngày nữa chúng ta cũng đi mua một chiếc, đi lại cũng thuận tiện hơn.
Đúng rồi, con gái có khỏe không?"
"Vẫn tốt."
"Được, vậy thì tốt rồi."
Hai người một hỏi, một trả lời mà nhanh chóng về tới nhà.
Vừa bước chân vào phòng, Vu Đại Hải liền trợn tròn mắt: "Đây..
Đây là..".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...