Thập Niên 80 Ngày Lành


Từ Thiên Lam thực sự không biết gì về kinh doanh, nhưng chưa ăn thịt lợn thì cũng từng thấy lợn chạy.

Các quảng cáo, tiếp thị ở kiếp trước, dù là cứng hay mềm đều tràn ngập trên các nền tảng như Ti vi và internet, lúc đó mạng xã hội khá phát triển, cho dù cô chưa từng trải qua nhưng nghe nhiều đến nỗi lỗ tai cũng sắp thành kén đến nơi.
May mà, Ngô Khởi Lan cũng coi như là nhân tài kiệt xuất, vừa mới nghe Từ Thiên Lam trình bày, liền giống như được khai sáng, một chút liền thông, từ Từ Thiên Lam, chị học được rất nhiều thứ.
Những cái khác Từ Thiên Lam đều không quan tâm, cô chỉ muốn có một chỗ tiêu thụ tốt, ở nhà làm điểm tâm là được.
Cho nên liên tiếp vài ngày, Từ Thiên Lam đều ở nhà làm điểm tâm, sau đó cưỡi xe đạp đưa đồ cho cửa hàng.
Bởi vì, nguồn cung cấp từ Từ Thiên Lam là độc nhất vô nhị, ý tưởng cũng là do cô đề ra nên khi Từ Thiên Lam đưa ra yêu cầu chia lợi nhuận, Ngô Khởi Lan không từ chối.

Theo lý thuyết, khi lấy hàng cửa hàng đã trả tiền hàng, nên chuyện chia thêm hoa hồng là phi thực tế.

Nhưng vì đây là trường hợp đặc biệt, nên sau một hồi suy nghĩ Ngô Khởi Lan đã đồng ý.
Từ Thiên Lam cũng không tham lam, Ngô Khởi Lan cũng coi như là phúc hậu, nói thẳng sẽ chia cho Từ Thiên Lam ba mươi phần trăm hoa hồng, Từ Thiên Lam lập tức đồng ý.

Tuy cô học toán không tốt nhưng cũng biết sẽ nhanh chóng đuổi kịp thị trường bán lẻ điểm tâm.
Cửa hàng này bán hai tệ một cân, so với giá thị trường đắt hơn gấp dôi, số tiền hoa hồng này Ngô Khởi Lan chia rất "hợp lý".
Một tháng sẽ thanh toán một lần, nhưng Từ Thiên Lam mượn trước Ngô Khởi Lan hai trăm tệ, sau này sẽ khấu trừ vào tiền hàng.


Cô cũng không còn cách nào khác, càng ngày làm càng nhiều, mà số nguyên liệu cô mua trước đó đều đã dùng hết, cần phải bổ sung thêm.
* * *
Có tiền, Từ Thiên Lam bắt đầu điên cuồng mua sắm.
Kiếp trước, Từ Thiên Lam không cần lo cái ăn cái mặc, trong đầu cô không tồn tại khái niệm tiền bạc.

Cô vẫn luôn cho rằng kiếm tiền là để tiêu, hết tiền thì lại kiếm.

Lần trước, cô cũng kiếm được chút tiền nhưng chỉ có một chút tiền còn ăn chưa đủ lo thì sao dám mua loạn.

Hiện tại có thể kiếm được nhiều tiền, Từ Thiên Lam đương nhiên là muốn mua sắm thỏa thích, cô đã sớm nhìn không vừa mắt căn phòng đang ở.
Kỳ thật, phòng mới này cũng chỉ là nhà cũ của người ta, tất nhiên sẽ không được đẹp, trừ bỏ bồ hóng, tường cũng rất cũ.
Mặc dù cô biết sẽ không ở lại đây lâu nhưng Từ Thiên Lam muốn dọn dẹp, sửa sang lại cho thuận mắt một chút.
Cô không mua thêm bàn, sau này chuyển đi đỡ phiền toái.

Cô lấy một mảnh vải lớn màu xanh nhạt có in hình những bông hoa năm cánh cắt thành nhiều mảnh, một mảnh dùng làm bức màn, lại ở hai vách tường trên giường đất treo lên hai mảnh vải, như vậy lúc mở mắt ra sẽ không nhìn thấy vách tường xấu xí kia.
Ban đầu, Từ Thiên Lam định mua sơn sơn lại tường nhưng cô lại không am hiểu về cái này.

Lúc hỏi người bán hàng thì người ta nói chỉ có vôi, quét lên thì đều là màu trắng, không còn cách nào khác, cô chỉ đành mua vải treo lên.
Sau đó, Từ Thiên Lam muốn mua quần áo cho hai đứa nhỏ, có điều ở thị trấn nhỏ này không có cửa hàng bán quần áo, chỉ có thể đặt may, chuyện này không sao cả.

Cô để người ta đo cho hai đứa nhỏ, còn mình thì tự đo, mỗi người làm hai bộ quần áo.
Nghĩ tới ba bọn nhỏ, cô băn khoăn không biết có nên may cho anh hai bộ không.

Lần trước, lúc anh chắn trước mặt cô, Từ Thiên Lam nhìn thấy dáng người của anh rất đẹp, đáng tiếc cô không có số đo của anh, nên đành mua mũ đội đầu vậy.
Mua quần áo xong, cô lại muốn đi mua đồ ăn ngon, đáng tiếc ở thị trấn không bán mấy thứ như vậy.

Cô không muốn đi nhà hàng quốc doanh, đắt là một chuyện, căn bản là đồ ăn bên trong cũng không ngon, hơn nữa người phục vụ ở đấy còn lớn lối hơn cả khách hàng, cô thật sự là không chịu nổi.
Từ Thiên Lam đơn giản mua mấy cái bánh bao thịt, còn mua thêm cho Đại Nữu một ít bánh gạo nếp, hình như bé rất thích ăn cái này, hôm nào cô phải làm thử mới được.
Thực ra, Từ Thiên Lam còn muốn mua một cái cửa, gần đây cô luôn có cảm giác ai đó đi theo đằng sau, nhưng khi cô quay đầu lại thì không thấy ai.


Cô cảm thấy không yên tâm, căn nhà cũ kia không có cửa, ngay cả tường cũng chỉ là một hàng rào, yếu ớt, không chịu nổi một đạp.
Cho nên, Từ Thiên Lam muốn mua cửa, nhưng tường cũng không có thì cho dù mua cửa cũng không an toàn.

Từ Thiên Lam đành từ bỏ ý đinh, nhanh chóng mua xong đồ để về nhà.

Cô từng nghĩ tới chuyện tìm phòng ở trên thị trấn, nhưng Vu Đại Hải đã nói, anh sẽ nhanh chóng trở về, rồi tìm phòng để cả nhà lên ở.
Từ Thiên Lam cũng không muốn chuyển tới chuyển lui nhiều lần, trực tiếp chuyển lên thành phố sống là tốt nhất.
Cuối cùng, cô mua một chiếc chìa khóa lớn để khóa cửa nhà ở bên trong.
Tuy hiện giờ, cô có thể cưỡi xe đạp lên thị trấn một cách dễ dàng nhưng nếu chở nhiều đồ về quê bị nhiều người dân nhìn thấy, khẳng định sẽ bị hỏi đông hỏi tây.

Cô không muốn giải thích quá nhiều, cũng không muốn tiết lộ chuyện bán bánh Hạch Đào, cho nên cô trực tiếp đem những đồ vật đã mua vào trong không gian.
Trang trí nhà cửa cũng là một thú vui, không biết Từ Thiên Lam kiếm được mấy tờ báo từ đâu, cô gấp thành cái mũ hình quả dưa đội lên đầu.

Đại Nữu nhìn thấy cũng muốn đội, Từ Thiên Lam liền làm cho bé một cái, sau đó bắt đầu trang trí lại cho bức tường.

Hai mẹ con mỗi người lấy một cái bàn chải, cọ sạch bức tường, bé gái không thể làm việc, chỉ nằm ở trên giường "a a a" không ngừng, cũng không cần cô chăm sóc.
Dù cọ không đều những cũng đã xong, hai mẹ con dính đầy bụi trắng, nhìn nhau cười ha ha.
Sau khi cọ sạch bức tường, Từ Thiên Lam dùng đinh cố định mảnh vải hoa lên.

Trong phòng lập tức biến thành màu xanh, nhìn rất dễ chịu.

Từ Thiên Lam rất thích màu xanh, nhìn nó có thể giúp tâm trạng bình tĩnh hơn.

Từ Thiên Lam thầm nghĩ, đây mới đúng là một ngôi nhà để ở.
* * *
Hôm nay, Từ Thiên Lam dùng xe đạp trở hàng hóa về nhà, một đường vừa đi vừa hát, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.

Mấy ngày hôm nay, điểm tâm của cô càng ngày càng đắt khách hơn, nên cô rất sung sướng.
Con đường nhỏ mà Từ Thiên Lam đi lên thị trấn, nối thẳng từ phía đông thôn, băng qua một con đường đất nhỏ hai bên đường trồng lúa mì.

Sau đó trực tiếp lên bờ đê, đi một lúc là đến thị trấn.
Con đường này đi nhanh hơn nhưng lại ít người qua lại.

Nếu vào ngày mùa thì còn có mấy người đi làm đồng, nhưng hiện tại vụ xuân vừa kết thúc, mấy khoảng ruộng này đều không có người.
Từ Thiên Lam vừa đi vừa hát, thì đột nhiên bị người giữ chặt xe đạp lại.
Đường hẹp, cô trượt từ trên xe xuống, ngã vào đám lúa mì ở bãi đất bên cạnh, do đất mềm nên cô không bị ngã đau nhưng lại rất sợ.
Từ Thiên Lam vừa ngẩng đầu lên, trước mắt là một người đàn ông xa lạ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui