Nhà cũ lâu ngày không có người ở, có mùi ẩm mốc, hơn nữa, nóc nhà, vách tường đều là mạng nhện.
Mặt đất cũng có mấy con bò sát ẩn nấp.
Từ Thiên Lam sáng sớm tỉnh lại, nhìn lên nóc nhà thấy một mảng mạng nhện, cảm giác giống như mình đang ở trong động Bàn Tơ.
Nhờ có Đại Nữu và bé gái mới khiến cô phục hồi tinh thần, hai đứa nhỏ đang chơi trò chơi trốn tìm.
Bé gái nằm ở đầu giường chớp chớp đôi mắt nhìn chị gái Đại Nữu, Đại Nữu cầm chiếc gối che mặt mình lại, bé gái tò mò nhìn hành động của chị.
Tiếp đó, Đại Nữu đột nhiên lấy chiếc gối ra, mở to mắt và miệng chọc bé gái, cứ như vậy lúc trốn lúc hiện, qua mấy lần, bé gái bị chọc cho cười "khanh khách".
Từ Thiên Lam sờ đầu hai con, định rời giường đi dọn dẹp lại căn nhà một chút.
Ngày hôm qua quá mệt mỏi, nên cô chưa kịp sửa sang gì.
"Tiểu Lam có ở nhà không?"
Cô vừa mới đứng lên, liền nghe thấy có người gọi, đây là tên gọi ở nhà sao? Vậy có thể là người quen?
Từ Thiên Lam sửa sang lại quần áo, đeo giày, vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên, là ba của nguyên chủ, tên là Từ Chấn Hưng.
Từ Chấn Hưng mặc một chiếc áo khoác chần bông màu xám và một chiếc quần dài bằng vải cotton màu đen.
Ông đi một đôi giày độn bông Trung Quốc, trên lưng còn đeo một cái túi nhỏ, tóc tai bù xù, hơi thở gấp gáp, trên mũi là một chiếc mắt kính, có một chút dáng vẻ thư sinh.
À, quên nói, Từ Chấn Hưng trước kia là giáo viên dạy tiểu học, sau này nghỉ việc ở nhà làm nông.
Từ Chấn Hưng nhìn thấy Từ Thiên Lam rất cao hứng, ông đi vào nhà, bỏ túi đeo xuống, tìm một góc tường đặt xuống: "Ba nghe nói con ra ở riêng, nên đưa một ít bột ngô đến đây, con làm bánh mà ăn."
Từ Thiên Lam vẻ mặt nghi ngờ nhìn ông ta.
Từ Chấn Hưng thở dài: "Tại sao lại cãi nhau đến mức phải phân gia, con của con còn nhỏ như vậy, sau này con phải sống thế nào? Đại Hải đi ra ngoài làm thuê, chỉ có một mình con chăm sóc hai đứa nhỏ, còn phải trồng trọt, sao có thể quán xuyến được hết?"
Từ Thiên Lam nghe lời nói của ông ta thì giống như đang quan tâm đến cuộc sống của cô, nhưng cô lại hỏi: "Không sao đâu, ba không cần lo lắng!"
Từ Chấn Hưng quan sát ngôi nhà, thở dài nói: "Sao ba lại không cần bận tâm, nhà như thế này làm sao mà ở được.
Con cũng quá tùy hứng, ở nhà chồng chịu một chút ủy khuất thì đã làm sao, ai bảo con chỉ sinh được con gái, nhà người ta khó tránh được mà nói mấy câu.
Con nghe xong thì cũng coi như bỏ ngoài tai đi, tranh thủ sớm sinh một đứa con trai, ngày sau cũng sẽ tốt hơn.
Bây giờ cãi nhau đến nỗi phải phân gia, con cho rằng ra ở riêng thì sẽ tốt hơn à!"
Từ Thiên Lam trợn trắng mắt, đây mà là lời nói của ba ruột sao?
Cô đang định nói chuyện, liền thấy Từ Chấn Hưng nghiêm túc nói: "Tranh thủ còn chưa muộn, con nhanh chóng về nhà chồng xin lỗi ba mẹ chồng đi, đừng tùy hứng như vậy."
"Chuyện của con không cần ba phải quan tâm, hơn nữa là anh Đại Hải kiên trì muốn dọn ra ngoài, con cũng không khuyên được."
"Đại Hải muốn dọn ra ngoài cũng là do con xúi giục, nếu không, con ở nhà gặp chuyện gì làm sao mà nó biết được, chạy về liền đòi phân gia luôn?"
Từ Thiên Lam đúng là hết chỗ nói, hóa ra người này vẫn luôn biết cuộc sống của nguyên chủ ở nhà chồng, nhưng vẫn mặc kệ mà khuyên cô trở về.
Còn Từ Thiên Lam thẳng thắn nói: 'Được rồi, chuyện của con, ba đừng có xen vào, con còn có việc, ba về trước đi! "
Cho dù rất tức giận, nhưng những giáo dưỡng tốt đẹp của kiếp trước vẫn khiến cô không thể nói ra những lời quá đáng.
Từ Chấn Hưng sửng sốt, không nghĩ tới con gái sẽ nói chuyện với mình như vậy.
Ông ta biết con gái ông không thích người khác xen vào chuyện của mình.
Từ sau khi cô kết hôn, chỉ có ngày lễ, ngày tết mới quay về nhà mẹ đẻ, nhưng cũng chỉ ở một lúc rồi đi.
Từ Chấn Hưng biết con gái có ý kiến đối với mình, không có cách nào đểu cải thiện mối quan hệ.
Từ Chấn Hưng lắc đầu, trước khi đi còn nói một câu:" Con quá ương bướng, ba lúc trước không nên nghe theo con, đồng ý gả con cho Đại Hải! "
* * *
Từ Thiên Lam lười để ý đến ông ta, cô cầm nửa túi bột ngô mà ông ta đem tới để lên bệ bếp, sau đó liền đi quét dọn vệ sinh trần nhà và vách tường.
Cô dẫm lên ghế, dùng chổi quấn lấy mạng nhện và bồ hóng trước, sau đó mới quét dọn sàn nhà từ trong ra ngoài.
Trong nhà không có một món đồ gì, ngoài một chiếc giường đất, bên ngoài thì có một cái bếp, nồi to thì có nhưng phải rửa sạch trước đá, nó đã quá bẩn rồi.
Có một lu nước ở trong góc tường, nhưng bên trong không có nước.
Hiện tại đã hết giờ tháo nước, vào mùa đông thì khoảng mười hai giờ trưa sẽ tháo nước một lần.
Trước kia, Từ Thiên Lam đã từng hỏi thắm một chút, nếu là mùa hè thì thời gian tháo nước sẽ đổi thành buổi sáng.
Từ Thiên Lam chỉ còn cách là đến nhà Mã Đại nương xin một ít nước dùng trước.
Căn nhà này cách nhà của Mã Đại nương không xa, chỉ có một sườn núi, đi một lúc là tới.
Nói cách khác, căn nhà này cũng cách nhà chồng của cô không xa, haiz, dù sao thì thôn này cũng không lớn, đều là người quen, ra cửa là sẽ gặp.
Đến nhà Mã Đại nương xin được hai xô nước, Từ Thiên Lam đem nồi cọ rửa vài lần, rốt cuộc cũng sạch sẽ.
Cô đổ bột ngô ra định làm bánh bột ngô hấp.
Tuy, người ba của nguyên chủ giống như bị tẩy não, nói ra những lời không thể nào nghe lọt tai, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng mang ánh nắng tới, cô không nên lãng phí lương thực.
" Tiểu Lam, có ở nhà không? "
Lúc này là giọng nữ, Từ Thiên Lam trợn trắng mắt, chuyện này vẫn chưa hết à.
Người tới là chị cả của Từ Thiên Lam, tên là Từ Thiên Hồng.
Nguyên chủ có ba người chị gái, sau này mẹ ruột của cô sinh cho cô một người em trai, nhưng cũng vì khó sinh mà chết, vì vậy nhà cô có bốn chị em.
Sau đó chưa được một năm, ba cô đã cưới một quả phụ.
Người đàn bà này không có con cái gì, nhưng vừa vào cửa thì đã đẻ được một đứa con trai.
Bây giờ, Từ Chấn Hưng đối với bà ta nói gì nghe nấy.
Nhà ngoại ruột của Từ Thiên Lam cũng ở thôn Tây Lô, cùng với thôn Đông Lô mà Từ Thiên Lam đang ở, chỉ cách nhau một con đường, phi thường gần.
Từ Thiên Lam mời Từ Thiên Hồng vào nhà, biết cô ra ở riêng nên tới thăm hỏi.
" Thế nào, ra ở riêng chưa có cái gì đúng không, chị mang cho em mấy quả trứng gà, em lấy mà ăn trước, nếu còn thiếu cái gì cứ nói với chị."Từ Thiên Hồng lớn lên không tồi, thực ra gen của người nhà này khá tốt, khuôn mặt đoan chính, nhưng sắc mặt Từ Thiên Hồng lại không tốt.
Cũng đúng, thời đại này người bị suy dinh dưỡng khá phổ biến, mà thời gian dài làm việc đồng áng sẽ không thể trắng trẻo và mập mạp được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...