Ban đầu, Vu Đại Hải còn bình tĩnh mà nghe, trên mặt cũng không có biểu hiện gì.
Tuy nhiên, lúc mẹ anh nói tới chuyện Từ Thiên Lam có thể kiến tiền, còn mua điểm tâm cho con ăn.
Nghe thấy anh hai nói Từ Thiên Lam vì che chở cho con gái mà muốn đánh con trai của anh hai.
Vu Đại Hải kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Từ Thiên Lam.
Từ Thiên Lam nghe mọi người tránh nặng tìm nhẹ, thêm mắm thêm muối nói xấu cô, cô cũng không phản bác.
Một miệng sao có thể địch lại nhiều người cùng nói như vậy, lại nhìn thấy Vu Đại Hải nhìn về phía cô, Từ Thiên Lam cũng không chút sợ hãi.
Thực ra trong trí nhớ của nguyên chủ, Vu Đại Hải đối với cô không tồi, chỉ là trước kia hai người quá bận rộn kiếm tiền, nói chuyện với nhau cũng không nhiều.
Nhưng, anh kiếm tiền là để nuôi gia đình, đối xử tốt với người nha, đối với hai đứa con cũng rất yêu thương, lúc sinh đứa thứ hai phải nộp một nghìn tiền phạt cũng không hối tiếc.
Tuy rằng, Vu Đại Hải không biết hoàn cảnh mà nguyên thân phải chịu đựng, nhưng chuyện này cũng có một phần lỗi của nguyên chủ vẫn luôn cố che dấu.
Cô cảm thấy anh không phải là người mù quáng.
Từ Thiên Lam cảm thấy chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay cô không làm gì sai cả, sự việc đúng sai phải do chính bản thân anh phán đoán.
Sau khi mọi người trong nhà "cáo trạng" xong, mới phát hiện Vu Đại Hải từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, Từ Thiên Lam ở phía sau Đại Hải cũng không lên tiếng, mọi người trong nhà còn cho rằng cáo trạng thành công, càng ra sức nói.
Vu Đại Hải vẫn luôn nghe, nghe lời của mọi người trong nhà kể Từ Thiên Lam không tốt như thế nào.
Một lúc lâu sau, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh.
"Nói xong rồi sao?" Vu Đại Hải mặt không biểu tình nhìn mọi người.
Mọi người gật đầu.
"Được." Vu Đại Hải quay đầu nói với lão thái bà: "Mẹ, phân gia đi."
"Cái gì?" Lão thái bà sững sờ.
Lão hán vẫn ngồi ở giữa giống như lão tăng nhập định, cũng mở mắt ra nhìn.
"Con nói cái gì?" Lão thái bà cho rằng mình nghe nhầm.
"Nếu mọi người đều cảm thấy tiểu Lam không hợp, con sẽ cùng tiểu Lam và bọn nhỏ chuyển ra ngoài ở!" Vu Đại Hải bình tĩnh nói: "Cũng tránh cho mọi người khó xử."
Mọi người trợn tròn mắt, bọn họ nói nhiều như vậy, không phải là để nhận được kết cục như thế này.
Nếu Vu Đại Hải vẫn còn ở trong nhà thì tiền anh kiếm được vẫn sẽ mang về nhà, cho dù chỉ là một phần cũng là rất nhiều.
Còn nếu phân gia, đó chính là hai nhà riêng biệt, mọi người cũng không có quyền quản lý ngươi.
Lão thái bà nhanh chóng phản đối, ngon tay run run chỉ vào Vu Đại Hải: "Mày là đứa con bất hiếu! Tao nuôi mày lớn đến từng này, cưới vợ cho mày, mày lại vì vợ mà muốn phân gia, mặc kệ ba mẹ, trời ơi! Thằng bất hiếu, thằng bất hiếu!.."
"Ta cũng không đồng ý, trừ phi ta chết, nếu không đừng bao giờ nghĩ đến chuyện phân gia.
Anh nếu không muốn ba anh bị hàng xóm chê cười, thì không được nhắc lại chuyện này nữa!" Lão hán lúc này cũng không ngồi yên được, lớn tiếng nói.
Vu Đại Hải vẫn bình tĩnh: "Vậy phải để con nói thẳng ra sao?'
" Được, vậy con hỏi mọi người, tiểu Lam tại sao lại bị ngã xuống sông, sau khi cứu lên có đi mời bác sĩ không? "
Mọi người liền ngây ngẩn cả người, sao nó lại biết việc này.
Sau khi việc này xảy ra, người trong nhà đều không nói cho bên ngoài biết nguyên nhân thật sự, ai hỏi thì sẽ nói Từ Thiên Lam bị bệnh, cũng không mời bác sĩ, sao mọi người lại biết.
Có điều, tường không ngăn được gió lùa, không ngờ rằng" cái loa nhỏ "thím Cao lại rất có ích, hiện tại hầu như mọi người trong thôn đều biết chuyện này.
Người trong nhà còn đang định giải thích, đáng tiếc Vu Đại Hải không muốn nghe, nghe nhiều như vậy cũng không có lời nào tốt.
" Ba, mẹ, nếu mọi người không đồng ý, con đành phải đi tìm nhị đại gia làm chủ việc này.
Con trai lớn cưới vợ sinh con, có gia đình riêng phân gia cũng có rất nhiều.
Con không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng, không cần thiết phải làm to chuyện.
"
Chuyện này đúng là không nháo lớn, mọi người cũng không dám làm to chuyện, vì trong chuyện này bọn họ đuối lý.
Cũng không có mời nhị đại gia tới làm chủ, Vu Đại Hải liền mang theo vợ và hai con đi ra ngoài ở.
Chỉ là cả nhà không có tài sản gì, Vu Đại Hải cũng chỉ muốn phân gia mà thôi, còn đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và số đồ đạc gửi về lúc trước, anh cũng không cần, nhưng sau này anh sẽ không gửi nhiều tiền như vậy nữa.
Nguyên văn lời nói của anh là:" Sau này chỉ sợ con sẽ không gửi cho mẹ nhiều tiền như vậy nữa, con cũng không giàu có gì, còn phải nuôi vợ và con gái.
Sau này nên hiếu kính ba mẹ thì vẫn sẽ làm, nhưng chỉ giống như những người trong thôn đã phân gia thôi.
"
Từ Thiên Lam không nghĩ tới người đàn ông nông thôn này lại quyết đoán như vậy, chỉ hai ba câu đã đem sự việc giải quyết ổn thỏa, không gặp phải bất cứ lời chửa bới, lý luận nào, không dùng nắm đấm để giải quyết, chỉ bĩnh tĩnh nói mấy câu.
Từ Thiên Lam nhịn không được mà nhìn người đàn ông này thêm vài lần.
Vu Đại Hải cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn mình, anh nhìn lại cô, khóe miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng không được ngay ngắn lắm.
" Tiểu Lam, mọi người ở tạm đây trước, anh sẽ nhanh chóng tìm được phòng sau đó đón em và con đi.
"Đây là nhà cũ không dùng tới của nhị đại gia.
Trước tiên ở tạm vài ngày, Vu Đại Hải tính toán sau khi tìm được phòng mới sẽ đón bọn họ đi.
Từ Thiên Lam gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Vu Đại Hải lưu luyến không rời ôm hai đứa con, lại áy náy nhìn về phía Từ Thiên Lam.
Lúc này mới lên đường đi bắt xe ô tô.
Bởi vì ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, đầu óc Từ Thiên Lam có chuyết rối loạn, ôm hai đứa nhỏ ngủ mất.
Ngày hôm sau, Từ Thiên Lam nhìn ngôi nhà bẩn và hôi, quyết tâm quét dọn một chút, ai ngờ mới vừa động thủ, liền nghe được bên ngoài có người gọi:" Tiểu Lam có ở nhà không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...