Từ Thiên Lam trực tiếp đi tới nhà của Mã Đại nương.
"Đại nương, cháu tới đón bọn Đại Nữu, mấy ngày qua làm phiền bà quá." Từ Thiên Lam vào nhà bế Đại Nữu lên, cười nói.
Mã Đại nương vội nói: "Phiền toái cái gì, bà trông Tiểu Quyên thì trông luôn."
Mã Đại gia bưng chén nước trà uống, nghe vợ nói cũng gật đầu.
Từ Thiên Lam cũng không nói cảm ơn nhiều, nhớ ở trong lòng là được rồi.
Cô sờ đầu Tiểu Quyên, vốn định lấy điểm tâm ngon cho bé ăn, hiện tại không còn, cô có chút buồn.
Từ Thiên Lam thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đột nhiên ánh mắt cô lóe lên: "À phải rồi, đại nương, hôm nay ban ngày, bà có thấy ai mang đồ đến nhà cháu không ạ?"
Từ Thiên Lam không biết thư hôm nay là gửi bưu điện tới hay là có người mang về.
"Có, Lý Đức Căn hôm nay đã tới, nó là người cùng thôn với nhà mẹ đẻ của bà, có quen biết nên nói chuyện hai câu, nói là Đại Hải nhà cháu gửi đồ mang về.
Đứa nhỏ Đại Hải này thật sự không tồi, lúc nào cũng suy nghĩ tới người nhà, nghĩ tới mẹ con cháu."
"Vậy bà biết nhà Lý Đức Căn ở đâu không ạ? Cháu muốn nhờ anh ấy mang giúp một lá thư đưa cho Đại Hải."
"Biết! Để bà đưa cháu đi, ở ngay thôn Trương gia, nhà nó và nhà mẹ đẻ của bà rất gần."
"Vâng, vậy bà chờ cháu một lát." Từ Thiên Lam chạy về nhà viết một lá thư.
Cô muốn đem những sự việc phát sinh gần đây nói qua cho anh biết.
Cô không thêm mắm thêm muối, chỉ nói đúng sự thật một cách rành mạch.
Cô không phải là chủ nhân thân thể này, nên cũng không phải thánh mẫu mà cái gì cũng giấu không cho Đại Hải biết.
Có một số việc, anh ấy nhất định phải biết, còn quyết định cuối cùng thế nào là thuộc về suy nghĩ của anh, cô không quản được.
* * *
Nhà của Lý Đức Căn thật ra rất gần, vào thôn Trương gia, rẽ một cái là tới.
Trời cũng đã trưa, nhà họ Lý đang nấu cơm, Lý Đức Căn cũng khá nhiều tuổi, nhìn qua phải hơn bốn mươi tuổi nhưng con trai lại mới có bảy tuổi, đang ở trong nhà đeo cặp sách mới cười vui vẻ, Từ Thiên Lam đi theo Mã Đại nương vào nhà.
"Đức Căn có ở nhà không?"
"Ai vậy, có nhà!"
Lý Đức Căn từ trong phòng giúp mẹ anh ta nhóm bếp, nghe thấy có tiếng người gọi, vội vàng lau tay đi ra.
Mẹ Lý cũng đi theo ra xem, nhìn thấy người tới là Mã Đại nương, bà lại quay lại nấu cơm.
"Đại nương, có chuyện gì ạ?"
"Đây là vợ của Đại Hải, nó muốn nhờ cháu mang giúp một lá thư đưa cho Đại Hải."
"Được, không thành vấn đề, cháu ngày mai cũng đi, còn có đồ vật gì không?" anh ta nhìn Từ Thiên Lam một cái, nhìn lướt qua thì không thấy gì, vừa nhìn kỹ thì dọa anh ta nhảy dựng lên, sao lại gầy như vậy.
Giống như chỉ còn da bọc xương, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt, vẻ mặt, sắc thái vừa nhìn cũng biết là do thiếu dinh dưỡng.
"Không có đồ gì ạ, phiền anh mang lá thư này đưa cho Đại Hải giúp em là được." Từ Thiên Lam cười nói, cô nhìn thấy ánh mắt khinh ngạc của đối phương nhìn mình.
Thực ra mấy ngày hôm nay, cô được ăn ngon hơn một chút, nên sắc mặt mới được như vậy.
Lúc vừa tỉnh dậy, Từ Thiên Lam nhìn người ở trong gương mới thật sự giật mình.
Một cô gái mới hai mươi tuổi mà lại trông giống như một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi vậy, đây đúng là không biết yêu quý bản thân.
Muốn nói tới nguyên nhân, cũng không chỉ đổ lỗi hoàn toàn cho nhà chồng được, mà còn liên quan tới tính cách của chủ nhân thân thể này.
Cô ấy quá nhu nhược, sợ bản thân ăn nhiều làm ít, người nhà sẽ không vui vẻ, quá để ý tới thái độ của người khác, tình nguyện ủy khuất bản thân, kết quả liền đi đời nhà mà, cũng sẽ không ái nói tốt cho cô.
"Em dâu, tôi thấy Đại Hải gửi rất nhiều đồ ăn dinh dưỡng về mà! Cô cũng đừng chỉ cho bọn nhỏ ăn, chính mình cũng phải bồi bổ một chút đi chứ." Lý Đức Căn nhịn không được mà nói, Vu Đại Hải thật sự rất thương vợ, nếu biết vợ mình biến thành cái dạng này thì đau lòng tới mức nào!
Từ Thiên Lam cũng không muốn nói nhiều, nhưng Mã Đại nương lại căm giận nói: "Nếu đồ ăn dinh dưỡng mà đến tay nó thì nó cũng sẽ không gầy thành cái dạng này!"
Lý Đức Căn vừa nghe, mày nhíu lại, lại nhớ tới những gì mình đã nghe được ở thôn Đông Lô, liền cảm thấy có vấn đề.
Thư cũng đã gửi, Từ Thiên Lam cảm ơn Lý Đức Căn, sau đó liền cùng Mã Đại nương trở về.
Thôn Trương gia rất lớn, có lẽ phải gấp đôi thôn Đông Lô.
Từ Thiên Lam nhìn thấy cửa hàng tạp hóa, liền nói với Mã Đại nương muốn mua ít đồ.
Mã Đại nương ngăn cô lại, Từ Thiên Lam vẫn quyết định mua hai hộp bánh Hạch Đào.
"Đại nương, bà đừng thở dài, một hộp này bà cầm về cho Tiểu Quyên ăn, một cái khác cháu để dành cho con gái ăn!" Từ Thiên Lam đưa một hộp cho Mã Đại nương.
Đưa đẩy nửa ngày, mãi đến tận khi vào đến nhà của Mã Đại nương, bà mới nhận, còn thở hổn hển mà trách mắng cô: "Cháu vừa mới kiếm được có chút tiền, lại không biết tiết kiệm, lần sau không được khách khí như vậy.
Bà sẽ trông giúp Đại Nữu và bé gái, cháu muốn làm gì thì cứ làm đi!"
Từ Thiên Lam biết bà thật sự là muốn tốt cho mình, coi cô như người một nhà vậy.
Từ Thiên Lam vội cười lấy lòng, thật vất vả mới đem bà vui vẻ, sau đó đón hai đứa nhỏ về nhà.
Từ Thiên Lam nắm tay Đại Nữu, tay phải thì đẩy bé gái, bánh bông lan thì do Đại Nữu cầm.
Đại Nữu hỏi mẹ: "Mẹ, lát nữa con có được ăn không?" Bé nhấc hộp bánh lên hỏi.
"Đương nhiên là có thể! Mẹ chính là mua cho bảo bối Đại Nữu của chúng ta mà." Từ Thiên Lam nói, ánh mắt lại liếc thấy một cái đầu, mặc kệ nó, trở về phòng.
Sau khi vào phòng, chuyện thứ nhất Từ Thiên Lam làm là lấy một cái kẹp chuột ra.
Đây là cái kẹp chuột mà cô tiện thể mua luôn ở cửa hàng tạp hóa thôn Trương gia, là một cái kẹp chuột nhỏ nhất, sức kẹp cũng không lớn, nhưng kẹp "con chuột" này thì không thành vấn đề.
Lúc cô mua, Mã Đại nương hỏi cô là trong phòng có chuột sao?
Cô cười nói, có rất nhiều.
Từ Thiên Lam đem kẹp chuột mở ra, đặt vào trong ngăn tủ, sau đó lại mở hộp bánh bông lan ra, lấy cho Đại Nữu một miếng: "Đại Nữu, hôm nay chỉ có thể ăn từng đây, hộp này con không được đụng vào, biết không?"
Đại Nữu rất nghe lời, không cho động vào, bé sẽ không động vào, đối với việc này Từ Thiên Lam rất yên tâm.
Nhìn Đại Nữu nghiêm túc gật đầu.
Từ Thiên Lam đem hộp cất vào trong tủ, sau đó đặt cái kẹp lên phía trên, đóng tủ lại.
Buổi tối, Đại Nữu ngủ bên trái, bé gái ngủ bên phải, trái ôm phải ấp mà ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau tỉnh lại, trời cũng đã sáng, Từ Thiên Lam liền đưa hai đứa bé ra ngoài, hơn nữa còn cố tình đi qua trước mặt mọi người.
Thực ra, cô cũng không có ý định lên thị trấn, đi ra ngoài là tới nhà Mã Đại nương ngồi thôi.
Mã Đại nương rất hoan nghênh cô tới, Từ Thiên Lam liền giúp bà nhặt đậu và ngâm đậu.
Mà ở bên kia, cô vừa đi được một lát, liền có một cái đầu nhỏ, lén lút đi vào phòng của cô.
* * *
Công trường, thành phố T.
Lý Đức Căn từ quê vừa lên, đem Vu Đại Hải đang làm việc gọi ra một chỗ, đem thư đưa cho anh, do dự một lúc mới mở miệng: "Đại Hải, có chút lời anh không biết có nên nói cho chú hay không.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...