Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vợ mình chắc chắn cần Qua Qua.
Mặc dù Qua Qua thích ăn, nhưng còn nhỏ, không ăn nhiều như ba cô bé vậy, vả lại mấu chốt là biết nói chuyện, có thể dỗ dành mẹ.
Ban đêm dùng cơm nước xong xuôi, theo thói quen Qua Qua sẽ đi theo ba vào phòng bếp dọn dẹp bát đũa, Qua Qua chủ yếu là đến rửa mặt ngâm chân, mọi việc đều do Chu Trình Ninh đến làm.
“Qua Qua, gần đây mẹ có nói với con muốn đi nơi nào hay không?”
“Có, đi vào nội thành.” Qua Qua giẫm vào trong chậu rửa chân, nghe ba hỏi, vừa khéo cô bé có thể nghe hiểu nên trả lời.
Mẹ nói đến nội thành mua xe xe, mang theo cô bé, Ngưu Ngưu để ở nhà bà ngoại.
Chu Trình Ninh nghe xong lời này, nội tâm sóng cả mãnh liệt, bà xã thật sự không cần anh nữa sao?!!
Đang bình thường thì tại sao lại muốn đi trong thành, chắc chắn là không cần anh nữa.
Qua Qua không biết thế giới nội tâm của ba, giẫm trong chậu chán rồi thì ngồi ở trên băng ghế nhỏ, muốn ba lau chân cho cô bé.
Sau khi chân nhỏ được lau khô thì Qua Qua giẫm lên dép lê rồi đi vào phòng trong.
Ban ngày hôm nay Từ Hương Quyên có thời gian rảnh nên xé một trang giấy từ bên trong vở của Chu Trình Ninh, lấy bút chì của anh, lại tìm trong nhà một tấm gỗ rồi vẽ ra mộ bức hình giường gỗ nhỏ, đến cả chiều dài chiều rộng cũng được chú thích lên trên, thợ mộc Trần hẳn là có thể xem hiểu.
Trước kia cảm thấy không cần phải đóng một cái giường cho mấy đứa bé, hiện tại thì cảm thấy rất cần thiết, nếu như người lớn đi ngủ vừa không chú ý đã đè lên đứa bé thì làm sao bây giờ?
Mặc dù sau này Ngưu Ngưu và Qua Qua đều khỏe mạnh lớn lên không xảy ra chuyện gì, nhưng cô thực sự không muốn bởi vì con nhỏ mà đi ngủ phải gò bó chính mình.
Có Ngưu Ngưu ở bên cạnh, đi ngủ cũng sợ đè trúng con, cướp chăn mền của con.
Con cái sinh ra chính là để đòi nợ.
Nguyên nhân cô gả cho Chu Trình Ninh là bởi vì nghe được từ bác Tiền biết được rằng anh tốt nghiệp đại học thủ đô, là một sinh viên đại học, ừm, trình độ cấp ba trở lên, rất xứng với cô.
Nhưng về sau mới hiểu được ý nghĩa của đại học thủ đô, trường đại học đứng đầu, không nói đến thời đại này, cho dù là hai mươi năm sau ba mươi năm sau, đại học thủ đô cũng là sự tồn tại đứng đâu, người tốt nghiệp đại học thủ đô hoàn toàn chính là miếng bánh vàng.
Cô cho rằng mình tốt nghiệp trung học đã rất giỏi rồi, lúc đầu cô cũng không trông cậy vào việc mình có thể thi đậu đại học, mà quả thực cũng không thi đậu, nhưng học sinh cấp ba tốt nghiệp được đã là rất giỏi, trong thôn có mấy người có thể học xong cấp hai chứ?
Cô cho rằng mình có ánh mắt cao, thật ra cũng là nông cạn, ba bọn trẻ tốt nghiệp từ đại học hàng đầu mà cũng khiêm tốn như vậy.
Lúc đầu ấy mà, cô cũng cho rằng đàn ông làm giáo viên ở trường trung học trên thị trấn là rất tốt, mặc dù trước kia làm giáo viên cũng phải tranh đấu, nhưng bây giờ càng ngày càng tốt, nghề giáo viên dần dần cũng ổn định, hơn nữa cũng không khổ cực giống như đám người chân lấm tay bùn cùng với tiểu thương như vậy.
Ba mẹ em trai em gái của chồng cô thật sự là kì lạ, kì lạ đến mức có thể khiến cô tức chết.
Đời trước cảm thấy không có người bên nhà chồng đến làm phiền cô thì rất tốt, cho dù chồng mình đi có thông báo với bên kia, bên kia cũng không có ai đến, cô cũng không cảm thấy cái gì, nhưng sau này thu dọn di vật của chồng, phát hiện bên trong quyển nhật ký của chồng mình viết.
Chồng của cô lúc ấy làm giảng viên ở trong đại học nhân dân.
Đại học nhân dân mặc dù không có danh tiếng như đại học thủ đô, nhưng cũng thuộc về nhóm trường đại học hàng đầy.
Đang làm giảng viên ở đại học nhân dân được nửa năm thì trong nhà muốn anh trở về, nếu không thì sẽ báo cáo nhân phẩm anh có vấn đề, không hiếu kính ba mẹ.
Anh và ba mẹ ruột thịt không lui tới nhiều, bị ba mẹ ruột ép quay về, làm giáo viên ở thị trấn Đức Tảo này.
Ba mẹ ông bà của anh đều ở thị trấn Hồng Sơn, anh không muốn quay về thị trấn Hồng Sơn, cho nên đã làm giáo viên ở thị trấn Đức Tảo ngay bên cạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...