Năm 1982, ngày 3 tháng 7, buổi tối 7 giờ, Lâm gia.
Lâm Du nhìn cái chén mà ba Lâm đã ném trên mặt đất, sắc mặt có chút sững sờ, cô thật sự nghĩ không ra vì sao ba Lâm phải tức giận lớn như vậy.
Cô cũng không phải giết người phóng hỏa gì, chỉ là chia tay bạn trai thôi mà.
Vì sao ba ruột của cô đến nguyên nhân còn chưa hỏi mà đã liền mắng cô rồi.
“ Đầu óc của mày có phải có vấn đề rồi không? Tao thấy mày thật sự đem bản thân mình con trọng quá rồi.”
Ba Lâm tức giận đến ngực không ngừng phập phồng, phảng phất như người đứng trước mặt mình không phải là con gái ruột của mình mà là kẻ thù không đội trời chung.
“ Mày lập tức đi xin lỗi Tiểu Dương đi, nhanh chóng làm lành với nó.”
Ba Lâm vừa mở cửa sân vừa đẩy Lâm Du đi ra ngoài.
“ Được rồi, bớt tranh cãi vài câu đi, đến giờ ăn cơm rồi.”
“ Nhị Ny, con cũng thật là, đang êm đẹp sao lại đột nhiên đề nghị chia tay với Tiểu Dương làm gì.
Người như Tiểu Dương, gia đình có điều kiện tốt, bản thân lại có công việc.
Người tốt như vậy biết đi đâu tìm đây?”
Mẹ Lâm bưng thức ăn từ trong bếp ra, vừa đi vừa lên tiếng hòa giải.
“ Thật sự cho mình là tiên nữ hạ phàm sao, còn chọn người khác, người ta có thể coi trọng mày thì đã tốt lắm rồi.”
Ba Lâm ở một bên giận dữ đặt mạnh chén lên bàn.
Mẹ Lâm thế thế liền đi đến duỗi tay kép Lâm Du ngồi xuống.
“ Tính tình của ba con ra sao hẳn con cũng đã biết, con đừng có chống đối ông ấy, ăn cơm trước đi, tối nay mẹ nấu thịt kho mà con thích nhất này.”
Lâm Du nhìn đĩa thịt kho nóng hổi trên bàn, không nói gì, cô chưa bao giờ thích ăn thịt kho tàu, chỉ có anh trai cô Lâm Đại Khánh thích ăn thịt kho tàu.
Mẹ Lâm thấy Lâm Du không động đũa, liền cùng ba Lâm trao đổi ánh mắt, thử hỏi: “ Con cùng Tiểu Dương cãi nhau chuyện gì thế?”
Lâm Du không nói chuyện, cô đã không có chuyện gì muốn nói nữa.
Mẹ Lâm tiếp tục nói: “ Đàn ông chỉ cần có trách nhiệm, biết mang tiền về nhà, có một số chuyện phụ nữ phải một mắt nhắm một mắt mở mà cho qua, chỉ cần đối phương không đi sai hướng là được rồi.”
Mẹ Lâm thấm thía mà khuyên Lâm Du, tuy rằng không biết vì sao mà con gái mình tức giận, nhưng mẹ Lâm biết con gái mình không phải là người dễ tức giận, trong lòng liền suy đoán có phải là Dương Phàm đã có người phụ nữ khác bên ngoài rồi không.
Lâm Du nghe được những lời này liền giương mắt nhìn về phía mẹ Lâm, không biết vì sao cô lại đột nhiên muốn cười.
Giống như lần đầu bản thân mới chân chính nhìn rõ người mẹ đã nuôi dưỡng mình 20 năm.
Thật lâu sau Lâm Du mới nói: “ Con sẽ không đi xin lỗi, con đã chia tay với anh ta rồi.”
Mẹ Lâm thấy con gái không nghe khuyên bảo, một bên vừa bưng cơm cho ba Lâm một bên vừa nói:
“ Tính tình này của con, xem sau này có ai dám cưới....”
Không ngờ không chờ ba nói xong thì Lâm Du liền nói:
“ Tại sao con nhất định phải lấy chồng, con không thể ở một mình sao?”
Nhưng lời nói của cô lọt vào tai ba Lâm, lại khiến ông vô cùng tức giận:
“ Không lấy chồng.
Chỉ có người tâm thần không bình thường mới không lấy chồng, không lấy chồng..."
Mẹ Lâm thấy thế nhẹ nhàng đẩy ba Lâm một cái: “ Nói chuyện đàng hoàng.”
“ Làm gì có chuyện phụ nữ không lấy chồng, từ xưa đến nay, phụ nữ đều phải lấy chồng, bây giờ anh con còn chưa kết hôn, con cảm thấy sau này chị dâu con vào cửa, liệu nó có tiếp nhận con không?”
Mẹ Lâm là người từng trải, bà đã sống cả đời rồi mà chưa từng thấy có một người con gái nào mà không lấy chồng sống cả đời ở nhà mẹ đẻ, đó không phải là chọc cho người khác chê cười sao?
“ Con không phải là trông cậy vào chuyện ba với mẹ sẽ nuôi con cả đời đó chứ?”
Mẹ Lâm ngập ngừng nói, nhưng sau khi nói xong lại cảm thấy khả năng này vô cùng lớn, mẹ Lâm cùng ba Lâm liếc nhìn nhau.
Ba Lâm tức giận nói: “ Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Đây là ba mẹ của mình sai, Lâm Du nhìn hai người trước mặt.
Lạnh lùng hỏi ngược lại: “ Ba mẹ từng nuôi con sao?”
À đúng rồi, vẫn có nuôi cô đến 15 tuổi, nhưng sau đó lại cho cô thay thế anh trai mình xuống nông thôn lao động.
Bọn hình hình như đã mất bản thân đã nuôi cô như thế nào.
Cũng quên mất từ khi cô về nhà đã buộc cô đi tìm công việc để kiếm sống ra sao, đơn giản chỉ là cảm thấy cô ăn quá nhiều lương thực trong nhà.
Lâm Du đến nay vẫn còn nhớ rõ mấy năm trước khi bản thân mới về lại thành phố.
Bởi vì thanh niên trí thức trở về thành phố quá nhiều, đường phố đều chật như nêm cối, nhưng nhà bọn họ vừa không quyền lại không thế.
Trong nhà căn bản không thể an bài cho cô một công việc.
Là cô tự mình đội nắng đi từng nhà xưởng một hỏi thăm mới có thể tìm được một công việc tạm thời tại một xưởng may.
Công việc tạm thời là cái gì, chính là làm việc vừa khổ vừa mệt, lương còn ít hơn một nửa so với người khác.
Có được tiền lương bản thân không nỡ ăn hay mua cái gì, trong túi không giữ lại không đồng, tất cả đều đưa cho bọn họ.
Đến bây giờ quần áo trên người cô cũng là bộ đã được mua trước đi mấy năm, màu sắc đã được giặt đến phai màu cũng chưa bỏ được mua cái mới.
Bọn họ còn không biết xấu hổ nói nuôi cô? Nói ra người khác nghe được lại cười chê.
“ Nhị Ny, sao con lại không nói đạo lý như thế.
Ba mẹ không nuôi con thì con có thể lớn như vậy không? Khi nhỏ con sinh bệnh chẳng lẽ không phải là mẹ với ba đưa con đi khám sao?”
Mẹ Lâm không chút suy nghĩ liền phản bác.
Ba Lâm đột nhiên cười lạnh ra tiếng.
“ Bà nói với nó làm gì? Nó chính là một đứa vong ơn phụ nghĩa.
Bà có đối xử tốt với nó thì nó cũng sẽ không nhớ đến bà đâu.”
Đúng, cô quả thật chính là một đứa vong ân phụ nghĩa, Lâm Du thầm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...