Thập Niên 80 Mẹ Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Của Thiên Tài Phản Diện Trọng Sinh


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đừng nên dây vào thị phi, vì vậy dĩ nhiên không biết tầng quan hệ này, càng không biết đứa con ghẻ chướng mắt này lại có thể dựa vào một người họ hàng lợi hại như vậy.

Mạnh Nghiên Thanh tiếp tục nói: “Hai người đưa vòng tay ngọc bích này cho cho con thì con rời khỏi nhà này mà không cần đồng nào của hai người.

Nếu như hai người không đưa con, con sẽ đến phố Đông Giao Dân tìm nhà họ Lục khóc lóc, nói rằng hai người ngược đãi cháu gái họ hàng thân thích của bọn họ, để xem bọn họ có phân xử cho con không!”
Khi cô nói dứt câu lại mang một vẻ như có thể làm bằng bất cứ giá nào.

Tất cả mọi người đều cảm thấy nếu chọc phải cô thì cái gì cô cũng có thể làm được để khiến người đó không thể sống dễ chịu được.

Vì vậy mọi người đều nhìn về phía Nhạc Xảo Vân: “Bà lấy ra cho nó, vòng tay của nó thì bà giấu làm gì!”
Nhạc Xảo Vân: “Tôi không có…”

Lời nói của bà nói được một nửa, bên cạnh có một hàng xóm nói: “Lần trước bà cầm vòng tay đó, không phải nói muốn đến cửa hàng văn vật hỏi giá bán à? Hóa ra chiếc vòng đó là của Kiến Hồng ư?”
Nhạc Xảo Vân: “Cái đó không đáng bao nhiêu.


Mạnh Nghiên Thanh: “Không đáng bao nhiêu thì đưa cho con, nếu không thì cho con một căn phòng với một trăm đồng, con chỉ có yêu cầu này, tuỳ dì cho con cái nào cũng được.


Mạnh Doanh Châu ở bên cạnh, nhịn hồi lâu, nói: “Được, để tao quyết định, cho mày đó!”
Nhạc Xảo Vân nhất thời tức giận: “Ông!”
Mạnh Nghiên Thanh: “Được, tổ trưởng Vương, bác cũng nghe thấy lời cha cháu đã nói là sẽ cho cháu rồi đó.


Tổ trưởng Vương nghe lời này, nhân cơ hội nói: “Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy, chúng tôi sẽ làm chứng cho các người.



Vì thế rất nhanh, mấy vị tổ dân phố đã viết xong giấy tờ, Mạnh Nghiên Thanh nhắc đến vấn đề phụng dưỡng sau này, từ chối mọi trách nhiệm phụng dưỡng, đồng thời còn nhắc đến: “Còn có hộ khẩu của con, hộ khẩu của con còn ở bên đó, chút nữa con phải dời hộ khẩu đi, hai người phải phối hợp.


Mọi người đương nhiên không ý kiến, vì thế những điều này đều viết vào cho cô, sau cùng hai bên ký tên đồng ý.

Mạnh Nghiên Thành cầm được tờ giấy hai bên đồng ý đó, cuối cùng cũng lấy được vòng tay hạt phỉ thuý đó.

Thật ra vòng tay ngọc bích đó cũng không phải đồ tốt gì quá, vốn dĩ đó chỉ là đồ cô thường đeo khi còn là thiếu nữ thôi, không phải đặc biệt yêu thích gì.

Nhưng món vật đó bây giờ lấy đến cửa hàng văn vật bán, cô ước chừng cũng có thể bán được mấy chục đồng, lỡ như không dựa vào Lục Tự Chương được thì cô cũng không đến mức chết đói đầu đường.

Sau khi Mạnh Nghiên Thanh lấy được vòng tay thì lập tức cất vào, mấy bác làm ở tổ dân phố giúp đỡ cô sắp xếp đồ đạc, ai biết được là không có gì để thu xếp cả.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui