Giang Lan Ân không kịp đề phòng, bị Giang Hoãn quất trúng đau đến hét to, nước mắt lã chã chảy, trốn sau lưng mẹ Giang.
Mẹ Giang che chở cho Giang Lan Ân, đau lòng vì con gái bị đánh, liền dỗ dành an ủi một hồi.
Sau đó, bà không thể nhịn nổi nữa mà hét lên với Giang Hoãn: “Mày thật là hết thuốc chữa! Cút ra khỏi nhà tao!”
Kiếp trước, mỗi khi bị họ mắng, Giang Hoãn lại hờn dỗi bỏ nhà ra đi.
Nhưng chẳng ai tìm cô, và cuối cùng cô lại phải như một trò cười mà quay về.
Giờ đây, Giang Hoãn lại trưng ra vẻ mặt vô lại, cười khẩy nói: “Mấy người có nghe câu này chưa? Mời thần dễ, tiễn thần khó!”
“Nếu có bản lĩnh thì hãy cắt đứt quan hệ với tôi, nếu không, đây là nhà của tôi, tôi muốn ở thì ở, muốn đi thì đi!”
Giang Lan Ân sắc mặt sa sầm, cô ta hận không thể lập tức cắt đứt quan hệ với Giang Hoãn!
Nhưng còn nhà họ Phó...!Giang Hoãn nhất định phải gả đi.
“Giang Hoãn, em không thể nói chuyện với mẹ như thế được, chị xin em đừng chọc giận mẹ nữa.
Nếu em thật sự không thích chị, chị sẵn lòng rời khỏi nhà họ Giang, chỉ cần em chăm sóc tốt cho ba mẹ…”
Mẹ Giang xúc động đến rơi nước mắt, đây mới là đứa con gái do bà tự tay nuôi nấng, vừa hiếu thảo vừa chu đáo.
Nhưng Giang Hoãn lại không hề nể mặt, lập tức đáp: “Được thôi! Tôi không thích cô! Cô cút khỏi nhà họ Giang đi!”
Mẹ Giang giận dữ, lập tức đứng chắn trước Lan Ân, “Lan Ân là con gái của tao, người phải cút là mày!”
Lan Ân đứng sau mẹ Giang, khóe môi cong lên, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Một đứa nhà quê mà cũng đòi đấu với cô ta!
Nhưng Giang Hoãn hoàn toàn không để tâm đến sự thiên vị của mẹ Giang.
Cô còn háo hức nói: “Vậy thì mau chóng cắt đứt quan hệ với tôi! Nhanh lên! Tôi mong còn không kịp!”
Mọi người đều không tin cô nói thật.
Lan Ân càng giận đến nghiến răng.
Họ đều nghĩ rằng Giang Hoãn đang lợi dụng việc nhà họ muốn cô gả vào nhà họ Phó mà ra sức làm loạn.
Ba Giang cau mày nói: “Nói linh tinh cái gì? Trên người mày chảy dòng máu nhà họ Giang, đâu phải muốn cắt đứt là cắt được?”
“Muộn rồi, mày về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện hôn ước thì suy nghĩ kỹ lại.”
Giang Hoãn đứng dậy, thái độ bất cần: “Tôi chẳng có gì phải suy nghĩ cả.
Cô ta thực hiện hôn ước, thì tôi cũng thực hiện.
Ông nên bảo cô ta suy nghĩ cho kỹ!”
Ba Giang nhìn Giang Hoãn lê lết đôi dép đi vào phòng, mắt nheo lại.
Từ lúc nhắc đến hôn sự với nhà họ Phó, thái độ của Giang Hoãn thay đổi hẳn.
Không chỉ đánh anh trai mình, giờ còn tràn đầy oán hận với họ.
Xem ra, muốn cô tự nguyện thực hiện hôn ước không dễ chút nào.
Mẹ Giang nhìn thấy cách đi đứng và ngồi của cô, càng thêm tức giận.
Ba Giang nói: “Trước đây nó chẳng phải luôn nghe lời em sao?
Nếu em không muốn để Lan Ân gả vào nhà họ Phó, thì hãy dỗ dành nó, khuyên bảo nó.”
Mẹ Giang bực tức nói: “Đó là nó giả vờ ngoan ngoãn đấy! Nếu nó thực sự tốt, sao lại luôn bắt nạt Lan Ân?
Không phải con mình nuôi nên chẳng thể dạy dỗ được! Nếu nó có được ba phần hiểu chuyện của Lan Ân, thì chúng ta đâu phải lo lắng thế này!”
Ba Giang khẽ cau mày.
Trái ngược với mẹ Giang, ông điềm tĩnh và lý trí hơn nhiều.
Con ruột thì vẫn là con ruột, dù không có tình cảm, nhưng vẫn chảy dòng máu của ông.
Việc để Giang Hoãn gả vào nhà họ Phó, một là vì không muốn mất đi hôn ước với nhà họ Phó, hai là vì Phó Thanh Ẩn giờ đã là người thực vật, chưa biết có sống được bao lâu.
Lan Ân là con gái được họ nuôi lớn, học vấn và phong thái đều hơn hẳn con gái ruột Giang Hoãn.
Nếu không gả cho Phó Thanh Ẩn, Lan Ân hoàn toàn có thể tìm được một người tốt hơn.
Còn Giang Hoãn thì khác, ngoài Phó Thanh Ẩn, cô không thể tìm được nhà nào tốt hơn.
Khi Phó Thanh Ẩn qua đời, ông sẽ không bỏ mặc cô, chắc chắn sẽ tìm cho cô một gia đình tốt hơn.
Ông để cho cả nhà thiên vị Giang Lan Ân là vì cô không có quan hệ huyết thống với nhà họ Giang, chỉ có được sự quan tâm và yêu thương của nhà họ mới giúp cô có được địa vị cao hơn, dễ dàng tìm được đối tượng "môn đăng hộ đối".
Chỉ tiếc là Giang Hoãn không hiểu điều đó.
Đêm đó, Lan Ân không về phòng.
Giang Hoãn nằm trên giường, đôi mắt tràn ngập sự u tối.
Sự hận thù vô tận và tuyệt vọng dường như bùng lên trong lòng, ăn sâu vào máu thịt của cô, khiến cô gần như phát điên.
Cơn bức bối trong cơ thể khiến cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Cô liền lấy con dao bếp giấu dưới chăn ra, rồi xuống giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...