Nhân vật tầm cỡ đó hình như tên là Vương Kim Thu? Nhưng mà Vương Kim Thu bây giờ chắc vẫn là một người phụ nữ nông thôn, Thịnh Tuyết Nha mơ hồ nhớ được Vương Kim nhờ làm kinh doanh quần áo mà phất lên.
Quần áo?
Tay nghề mẹ cô khéo léo như vậy, họ cũng có thể làm mà!
Hơn nữa cô biết rất nhiều kiểu dáng của thế giới sau này, có thể vẽ ra cho mẹ tham khảo, trẻ con năm tuổi làm việc khác không được, nhưng vẽ vời thì vẫn có thể, đó chính là nghề cũ của cô kiếp trước.
Thịnh Tuyết Nha càng nghĩ càng thấy vui, nhịn không được nhảy cẫng lên trong sân, Trình Trân Ái chỉ cho rằng con bé đến nơi mới nên phấn khích, cũng không nghĩ nhiều.
Ngôi nhà tuy mới nhưng lâu ngày không có người ở, bên trong vẫn còn một ít mạng nhện và bụi bặm, Trình Ái Đường cởi áo khoác ngoài ra, nói:
"Chị, chị và Tuyết Nha vào bếp đốt lò đi, em đi dọn dẹp một chút.
"
Đến phòng bếp, Trình Trân Ái mới nhớ ra cô quên mất một chuyện, nơi này nồi niêu xoong chảo đều có nhưng lại quên không mua lương thực dự trữ, xem ra bữa tối nay sợ là phải nhịn đói rồi.
"Mẹ, để con giúp mẹ nấu nước," Thịnh Tuyết Nha thở dài như một người lớn, "Tối nay chúng ta chỉ có thể uống nước thôi sao? Hay là thương lượng với cậu để cậu đến hợp tác xã mua đồ ăn, bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn đâu!"
Trình Trân Ái cũng có ý này, nhưng em trai mình đã vất vả cả ngày rồi, cô có hơi khó mở lời.
Thịnh Tuyết Nha dường như nhìn thấu tâm tư của mẹ, hạ thấp giọng nói: "Để con nói cho, cậu nhất định sẽ đồng ý!"
Hai mẹ con đang nói chuyện bỗng nghe thấy tiếng động ở cửa nhà, có người gõ cửa.
Trình Trân Ái mở cửa ra xem, thì ra là Vương Kim Thu và Cao Tuấn Dân, hai người tay cầm đầy đồ.
"Trân Ái, chị mang đến cho em một ít đồ ăn thức uống," Vương Kim Thu nói, "Xem còn thiếu gì thì qua nhà chị lấy.
"
"Đúng rồi, đừng khách sáo với chúng tôi, cứ coi như người nhà!"
Điều này thật sự là đưa than sưởi ấm đúng ngày tuyết rơi, Trình Trân Ái có hơi ngại ngùng.
"Anh Cao, chị dâu, ngại quá, em còn định ngày mai đi sắm sửa, hôm nay đến đây gấp quá nên chưa kịp chuẩn bị! Đồ nhiều như vậy, hai mẹ con em làm sao ăn hết được.
"
Trình Ái Đường từ nhà chính bước ra, Trình Trân Ái vội giới thiệu: “Anh Cao, chị dâu, đây là em trai em tên Ái Đường, Ái Đường, đây là anh chủ nhà và chị dâu này!”
“Còn có con nữa, con tên là Cao Địa! Chính là cái gò đất cao thật là cao đó!”
Cao Địa từ phía sau lưng cha mẹ chạy vụt ra, đôi mắt đảo vòng quanh, “Em gái đâu? Không phải nói sẽ có em gái đến sao? Sao lại là một ông chú thế này?”
Trình Ái Đường bị thằng nhóc chọc cười ha hả, liền trêu chọc nó: “Cao Địa? Tên hay đấy! Con muốn có em gái hả, vậy thì tự mình đi mà tìm.
”
Cao Địa vô cùng đắc ý: “Vâng ạ, tên của con hay lắm! Vậy con đi tìm em gái, tìm được rồi thì cô bé chính là em gái của con!”
Thịnh Tuyết Nha vốn không định ra ngoài, nhưng mà cái thằng nhóc con ngoài kia ồn ào quá thể.
Cao Địa? Cao Địa chẳng phải là con trai của Vương Kim Thu sao? Nếu trí nhớ cô không nhầm thì chồng cô ta tên là Cao Tuấn Dân, là quân nhân xuất ngũ, hình như có quen biết với Thịnh Đức An…
Lạ thật, sao mẹ lại quen biết bọn họ nhỉ?
“Em gái ơi, em đang ở đâu? Anh đến tìm em chơi nè ——”
Giọng nói của đứa trẻ lại vang lên, Thịnh Tuyết Nha thu hồi suy nghĩ, bước ra khỏi bếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...