Thật nực cười, một người lớn mà không phân biệt được đâu là củ mài đâu là phân dê, bản thân tham ăn còn đổ lỗi cho trẻ con?
“Chị dâu, chị đang nói năng kiểu gì vậy.
” Trình Trân Ái kéo con gái lại, “Nha Nha mới bao nhiêu tuổi, con bé làm sao biết được thứ này rốt cuộc là cái gì, người ta nói gì là nó tin cái đó, Nha Nha, thứ này là anh họ cho con phải không?”
“Đúng vậy,” Thịnh Tuyết Nha oang oang, “Anh cả nói đây là… phải rồi, bọn họ nói là sô cô la, bảo con ăn nhanh lên.
Mợ cả đến, con nghĩ con không thể ăn một mình được nên mới đưa cho mợ cả ăn trước, ai dè mợ ăn xong lại mắng con… hu hu…”
Quả nhiên là vậy!
Chỉ là sao trước giờ cô không phát hiện ra nha đầu này ăn nói lợi hại như thế? Tuyết Nha vẫn luôn không thích vị dì cả này, hôm nay sao lại chủ động cho cô ta ăn đồ?
Trình Trân Ái trong lòng cũng hiểu ra được vài phần.
Con gái cô quả nhiên là một nhóc con lanh lợi!
“Nếu là đám Truyền Quang cho, chị cả gọi bọn họ lại hỏi là được rồi, cần gì phải giận dỗi với một đứa nhỏ năm tuổi.
Nó chỉ là một đứa trẻ, có biết gì đâu.
”
Trình Trân Ái nói năng không nặng không nhẹ, không đợi Hà Xuân Hoa đáp lại đã kéo Tuyết Nha vào phòng.
Cô còn phải tranh thủ chuyển nhà trước khi trời tối.
Cha mẹ ruột tuy tốt với cô, nhưng có anh chị như vậy, cô cũng không muốn ở lại thêm một ngày nào nữa, càng không muốn làm cha mẹ khó xử.
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, Trình Trân Ái trở về chưa được bao lâu thì Trình Đại Hải và La Tú Liên cũng trở về.
Lúc này Trình Trân Ái đã sắp xếp xong đồ đạc của hai người, tổng cộng cũng không có gì, chỉ có hai cái túi xách, nhưng bên nhà mới chăn đệm là của người ta, Trình Trân Ái muốn tự mình mang chăn qua đó.
Thấy hai mẹ con đã sắp xếp xong, trong lòng Trình Đại Hải có hơi không vui, “Đã thu dọn xong hết rồi sao? Còn thiếu gì không? Chờ lát nữa cha bảo Ái Đường đưa hai mẹ con qua đó.
"
Trình Trân Ái gật đầu: “Đã sắp xếp xong rồi ạ, con thuê một cái sân nhỏ ở Hoàng Các, gần đoàn kịch, đạp xe mười mấy phút là đến, cha, mẹ, con muốn hôm nay cùng Nha Nha chuyển qua đó.
"
La Tú Liên thở dài: “Cần gì phải vội vàng như vậy, cũng sắp tối rồi…”
“Bà ngoại, chúng ta đi ngay hôm nay đi,” Thịnh Tuyết Nha lên tiếng, “Nếu không anh cả lại cho con ăn phân dê đấy.
"
La Tú Liên nghe vậy liền nổi giận: “Cái gì? Hai đứa nó làm phản rồi à? Nha Nha nói cho bà ngoại nghe xem nào, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trình Trân Ái không muốn trì hoãn thời gian, nháy mắt ra hiệu với Tuyết Nha, “Mẹ, không có chuyện gì lớn đâu, trẻ con chơi đùa với nhau thôi, trời cũng không còn sớm nữa, mẹ con con muốn đi sớm một chút, con muốn lấy từ nhà hai chiếc chăn bông, qua một thời gian mua được cái mới sẽ trả lại…”
“Đồ đạc nhà mình thì cứ lấy đi, mấy chiếc chăn nhà mình có thiếu gì.
” La Tú Liên vừa nói vừa đi vào trong phòng, “Để mẹ lấy cho hai mẹ con hai cái dày dặn.
"
Đang nói thì Trình Ái Đường cũng về đến nhà, vừa vào cửa đã hỏi: “Chị, bên nhà chính làm sao vậy, vừa nãy em đi ngang qua nghe thấy chị dâu cả đánh con ghê lắm, thằng cả khóc luôn rồi.
"
La Tú Liên cũng đoán được vài phần, chắc là có liên quan đến chuyện Tuyết Nha nói, bà bực bội:
“Để mặc cô ta đánh, mẹ thấy mấy ngày nay cô ta không biết mình là ai nữa rồi, con trai lớn như vậy rồi mà cứ động một tí là đánh, xem sau này cô ta có thể trông cậy vào ai!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...