Tên Trình Truyền Ấn bên cạnh cười hì hì, "Phải đó phải đó, Nha Nha, đây là loại kẹo hồ lô ngon nhất đấy, anh cả và anh hai cố ý để dành cho em.
"
Trên đời này lại có chuyện tốt như vậy sao?
Chẳng qua là bọn họ thấy cô còn nhỏ, không biết gì thôi.
Thật sự coi cô là không biết vị socola là gì sao?
Tuy nhiên cô vẫn giả vờ kinh ngạc nói: "A, cảm ơn anh cả, anh hai, thứ tốt như vậy em muốn để dành cho mẹ cùng ăn!"
Nghe vậy, Trình Truyền Quang liền cuống lên, con nít thì không phân biệt được, nhưng nếu đưa cho cô út thì chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
"Nha Nha, thứ này phải ăn ngay, nếu không nó sẽ bị hỏng đấy, em ngửi thử xem, có phải hơi hỏng rồi không?"
Thịnh Tuyết Nha nhíu mày ngửi ngửi, phối hợp nói: "Hình như là vậy á —"
"Vậy em mau ăn đi, ăn lúc còn nóng mới ngon!"
Thịnh Tuyết Nha mỉm cười gật đầu: "Vâng, em đi rửa tay rồi ăn ngay.
"
Hai anh em hài lòng bỏ đi.
Thịnh Tuyết Nha lặng lẽ đi theo ra cửa sân, nghe thấy tiếng cười nham hiểm của bọn họ ở ngoài sân.
Cơn giận bốc lên, Thịnh Tuyết Nha đang định ném thứ trên tay đi, thì thấy có người bước vào, cô lập tức thay đổi chủ ý.
Hà Xuân Hoa nghe nói con mình ở đây nên cũng sang xem thử, cô ta không phải đi làm, mẹ chồng dặn ở nhà trông mấy đứa nhỏ.
Trong lòng Hà Xuân Hoa rất không tình nguyện, con nhóc kia đã năm sáu tuổi rồi, có gì mà phải trông.
Hơn nữa nó chỉ là một đứa con gái, trong khi bản thân cô ta đã sinh được hai đứa con trai, bảo cô ta đi trông con gái cho cô út, trong lòng cô ta cực kỳ không muốn.
Chỉ là Hà Xuân Hoa cũng là người ỷ mạnh hiếp yếu, mẹ chồng cô ta là người mạnh mẽ, lại có công việc, bà đã dặn dò thì dù trong lòng có bực bội đến đâu cô ta cũng phải làm, cho nên mỗi buổi sáng cô ta đều phải giả vờ đến đây xem một chút, chỉ cần con nhóc này không có chuyện gì là được.
Vừa bước vào cửa, Hà Xuân Hoa càng thêm khó chịu, con nhóc đáng ghét này vậy mà lại đang ăn kẹo hồ lô củ mài kìa!
Cả nhà cô ta còn chưa được ăn thứ này đâu, con nhóc này vậy mà lại được ăn!
Thịnh Tuyết Nha một tay cầm xâu kẹo hồ lô đặc biệt, tay kia che che đưa lên miệng, trong mắt Hà Xuân Hoa, chẳng khác nào đang lén lút ăn kẹo hồ lô!
Thịnh Tuyết Nha nhìn Hà Xuân Hoa với vẻ mặt ngoan hiền, cô bé cười híp mắt đưa "xâu kẹo hồ lô" đến trước mặt Hà Xuân Hoa:
"Dì, đây là vị socola, bà ngoại bảo anh họ mang đến cho con, dì ăn thử đi ạ ~"
Hà Xuân Hoa biết ngay là bà già kia sẽ mua đồ ngon cho con gái, còn sai bảo con trai mình chạy vặt, thật là quá đáng, nhưng mà mùi vị này sao lại kỳ lạ thế nhỉ, hôi hôi là sao?
Mặc dù cô ta biết socola là gì, trước đây ông cụ Trình từng mang về nhà một hộp nhỏ, mấy đứa nhỏ chia nhau ăn cũng không đủ, cô ta đương nhiên là không được ăn, nhưng nghe mấy đứa con trai nói socola ngon lắm, đó là kẹo cao cấp của nước ngoài.
Chậc chậc, bà già chồng thật là thiên vị, con trai thì mua cho quả sơn tra thường, con gái thì lại được kẹo xịn! Hừ, bà già không có nhà, cô ta nếm thử một chút cũng có sao đâu, hơn nữa là con bé này cho cơ mà.
Dù vậy vẫn phải giữ chút mặt mũi, “Nha Nha, đây là bà ngoại cho con, con tự ăn đi, nhưng mà răng con không tốt, đừng ăn nhiều quá đấy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...