Trình Ái Đường dạy học ở trường tiểu học trung tâm thị trấn, hôm nay là ngày lên lớp cuối cùng, sau hôm nay trường sẽ bắt đầu nghỉ đông, bình thường anh ta ở ký túc xá của trường, một mình sống khá thoải mái.
Hôm nay được nghỉ, anh ta muốn về nhà thăm, vừa vào nhà đã phát hiện ra bầu không khí gia đình có gì đó không ổn.
"Cậu út ——" Thịnh Tuyết Nha là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Trình Ái Đường bế Thịnh Tuyết Nha lên, như thường lệ nhấc bổng cô bé lên xoay vài vòng, trong phòng lập tức vang lên tiếng la hét và tiếng cười của Thịnh Tuyết Nha.
"Lão Tứ, đừng có dọa con bé.
" Trình Đại Hải lên tiếng.
"Con ngồi xuống đi, Nhụy Kiều, con đi gọi anh cả con và chị dâu con sang đây, chúng ta bàn chút việc.
"
Nhà họ Trình rất ít khi họp gia đình, Trình Ái Đường thu lại nụ cười nhìn chị gái mình, đoán được vài phần, nhỏ giọng nói: "Chị, tên khốn đó lại bắt nạt chị sao?"
Trình Trân Ái cười cười, "Không có, sau này sẽ không ai bắt nạt được chị nữa, chị ly hôn rồi.
"
Năm nay Trình Ái Đường 22 tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ta đến trường tiểu học dân lập làm giáo viên dạy toán, tuy mỗi tháng chỉ có năm đồng nhưng anh ta rất hài lòng, tính cách của anh ta khá giống Trình Trân Ái, ngày thường đều im lặng ít nói.
Nhưng điều mà người em trai này không thể chịu nổi nhất chính là nghe tin chị gái mình bị đối xử bất công từ lâu.
Anh ta rất bất mãn với Thịnh Gia Xương, kẻ vô công rỗi nghề còn bài bạc rượu chè, gã làm sao xứng với chị gái anh ta?
Nhưng anh ta cũng không ngờ chị gái mình lại đi đến bước ly hôn này.
“Chị, có phải là cái tên Thịnh Gia Xương khốn nạn ấy lại ra ngoài lăng nhăng phải không? Em đi đánh hắn ——”
“Em ngồi xuống đi.
” Trình Trân Ái kéo em trai lại, “Chuyện cũ rồi, giờ chị với hắn chẳng còn quan hệ gì nữa.
”
“Đúng vậy, chẳng còn quan hệ gì nữa.
” Thịnh Tuyết Nha cũng phụ họa theo, “Cậu, hay là cậu dạy con học võ đi?”
Bề ngoài Trình Ái Đường là một người nho nhã nhưng không biết hắn học được từ sư phụ nào mà có thể đánh tay đôi với năm, sáu người bình thường.
Trước đây Thịnh Tuyết Nha rất sợ người cậu này, không hiểu sao hôm nay lại không bám lấy người dì út mà mình yêu thích nhất, ngược lại cứ bám lấy cậu.
Quả nhiên là trẻ con.
Trình Trân Ái mỉm cười lắc đầu.
“Tuyết Nha, lát nữa mẹ với bà ngoại và các cậu có chuyện muốn nói, con về phòng ngủ trước đi.
”
Thịnh Tuyết Nha chớp chớp mắt, nhìn mọi người trong phòng một lượt, cô bé biết mình không thể xen vào chuyện của người lớn bèn ngoan ngoãn gật đầu, tự mình đi về phòng ngủ phía tây.
Nhưng ngủ thì không thể nào ngủ được, cô bé cứ đứng ở khe cửa nheo mắt nhìn trộm.
Trình Chấn Đường và Hà Xuân Hoa vội vàng bước vào, sắc mặt hai người đều không được tốt lắm.
Lò than trong phòng ấm áp, bên trên đặt một ấm nước, hơi nóng bốc lên nghi ngút, cả nhà quây quần bên nhau, đáng lẽ ra đây là một khung cảnh đầm ấm sum vầy, nhưng câu chuyện được nhắc đến lại có phần nặng nề.
Trình Đại Hải là chủ gia đình, là người đầu tiên lên tiếng:
“Chuyện của Trân Ái chắc mọi người cũng đã biết, bây giờ là xã hội mới rồi, sống không hạnh phúc thì ly hôn cũng không sao, sau này cứ ở nhà đi, anh em ruột thịt với nhau, lúc này phải giúp đỡ lẫn nhau.
”
La Tú Liên tiếp lời: “Dù sao con bé cũng là con gái nhà họ Trình, nhà mẹ đẻ mãi mãi là nhà của con bé, hơn nữa con bé cũng có công việc, không phải ăn không ở không.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...