Nhiếp Minh Ngưng học ở trường quân sự, nghỉ hè về nhà thường không thấy mặt, cả ngày đi cùng với đám trẻ chơi từ nhỏ trong khu tập thể, không bận rộn như cha Nhiếp Nghị Vi.
Nghe chồng nói để con chồng đi cùng mình, Diệp Lệ Bình không tự chủ được mà mặt mày cứng đờ.
"Không cần đâu, Minh Ngưng cũng bận lắm! "
Biết con chồng không thích mình, Diệp Lệ Bình đương nhiên không muốn lại gần, chị rất rõ ràng, trong gia đình này, tất cả chỗ dựa của mình là chồng Nhiếp Nghị Vi, chỉ cần làm cho Nhiếp Nghị Vi vui lòng, cuộc sống sau này của chị sẽ thoải mái không lo nghĩ.
"Nó thì bận cái gì, nhóm trẻ con đó ở chung với nhau có thể bận được gì? Tìm chút việc làm cho nó, đỡ phải làm anh đau đầu.
"
Nghe chồng nói vậy, Diệp Lệ Bình cũng không tiện phản đối, dù sao trong nhà này, chị không dám mạo phạm bất kỳ ai trong hai cha con họ.
Đêm hôm đó, Nhiếp Minh Ngưng không về nhà ăn cơm, Nhiếp Nghị Vi ngồi trong phòng khách đọc báo nghe tin tức, mãi đến gần 10 giờ mới đợi được Nhiếp Minh Ngưng về.
"Cha, cha chưa ngủ à?"
"Hàng ngày rốt cuộc con bận rộn cái gì vậy?"
"Chỉ là bận mấy việc linh tinh thôi, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, yên tâm đi, con là công dân tuân thủ pháp luật, ý thức này vẫn có.
"
Nhiếp Minh Ngưng cao lớn giống như cha mình, mặc áo sơ mi màu xanh quân đội, quần dài màu đen, vai rộng chân dài, tuy gương mặt tươi cười mang vẻ thanh tú của tuổi trẻ, nhưng dáng vẻ của cậu rất mềm mại, giống như một con báo nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống, chỉ cần nhìn vào nửa cánh tay lộ ra từ áo, có thể thấy cậu hơi gầy khi mặc quần áo, nhưng khi cởi ra lại có cơ bắp rõ ràng.
Nhiếp Nghị Vi nghiêm khắc với con trai, nhưng trong lòng lại rất hài lòng về con, dù từ nhỏ đã nghịch ngợm, làm ông đau đầu, nhưng cậu thông minh, có ý chí, làm việc cũng có kế hoạch, trong nhóm thanh niên của khu tập thể, Nhiếp Minh Ngưng luôn là người nổi bật.
Chính ủy ở học viện quân sự, nhiều người là đồng đội cũ của Nhiếp Nghị Vi, thường xuyên nói với Nhiếp Nghị Vi về tình hình của Nhiếp Minh Ngưng tại trường, nói rằng cậu là người có tài năng, sinh ra là để dành cho quân đội.
Lúc này, Nhiếp Nghị Vi giấu đi niềm tự hào trong lòng, cố tình làm mặt nghiêm, nói: “Ngày mai con đi cùng dì của mình một chuyến, để Tiểu Lư lái xe, đón em gái con về.
"
Nhiếp Minh Ngưng đang uống nước thì dừng lại, nếu không nhớ nhầm, cậu chưa bao giờ có em gái, mẹ cậu mất sớm chỉ sinh mình cậu, dù là họ hàng nội hay ngoại, ngoại trừ một người chị họ ra thì tất cả đều là nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...