Bà cụ Khúc thuận tiện hỏi: “Vậy cháu có biết địa chỉ nhà của chàng trai ấy không? Cậu ấy cứu cháu trai của bà một mạng, cho nên nhà của bà cũng phải đi qua đó cảm ơn một tiếng, nếu không thì trong lòng sẽ mãi thấy không yên.
”Nhạc Hỷ biết được ý định thực sự của họ, rơi vào trầm tư, cũng có chút do dự.
Theo lý mà nói thì nên nói cho bọn họ biết, nhưng mà cô vẫn không quên lúc những lời Vệ Thành lẩm bẩm khi anh ở trong bệnh viện, còn có cả biểu cảm thay đổi đột ngột ngay sau đó của anh nữa.
Đồng chí cảnh sát đi cùng lúc này mới lên tiếng: “Đồng chí Nhạc Hỷ, có chuyện gì khó nói hay sao? Thật ra cô chỉ cần nói cho chúng tôi biết tên của cậu ấy là được rồi, đồn cảnh sát có thể tự mình tìm ra người.
”Bà cụ Khúc và Khúc Lập Quốc cũng gật đầu lia lịa.
Trong lòng Nhạc Hỷ biết rõ, ngay cả khi cô không nói với họ thì tám chín phần bọn họ cũng có thể nghe ngóng tình hình của Vệ Thành từ lời của người khác.
Ai bảo lúc cứu người lại có nhiều người vây xem như thế, trong đó không chỉ có bạn học quen biết cô, mà đoán chừng cũng có người nhận ra Vệ Thành.
Thay vì để người khác nói thì không bằng để cô nói còn hơn, nói không chừng còn có thể giúp anh một tay.
Suy nghĩ vừa thay đổi, Nhạc Hỷ cũng hạ quyết tâm nói cho bọn họ biết: “Thật ra cũng không có gì khó khăn cả, chỉ là hoàn cảnh nhà bọn họ có chút đặc biệt, mọi người biết rồi chưa chắc đã muốn đến đó để cảm ơn.
” Bà cụ Khúc không cho là đúng, liền nói chắc như đinh đóng cột: “Không cần biết là hoàn cảnh thế nào, bà cụ như tôi chỉ biết rằng cậu ấy đã cứu cháu trai cả của tôi một mạng, là một chàng trai tốt bụng dám làm việc nghĩa, người như vậy nên được cảm ơn và tặng giấy tuyên dương.
” Nhạc Hỷ nghe xong thì một trận vui mừng, nhìn về phía đồng chí cảnh sát.
Đồng chí cảnh sát cũng gật đầu khẳng định: “Không sai, chính là như vậy, vị đồng chí đó không chỉ cứu sống một đứa trẻ, mà còn cứu cả hạnh phúc của một gia đình, nhà bọn họ đương nhiên phải biết đạo lý biết ơn báo ơn, tìm ra vị cứu tinh cháu trai nhà họ Khúc để cảm ơn cho tử tế.
Còn về việc cứu người của vị đồng chí này hoàn toàn là hành động “Dám làm việc nghĩa”, chúng tôi tìm cậu ấy để đưa giấy tuyên dương và gửi cờ hiệu khen thưởng là chuyện đương nhiên.
” Khúc Lập Quốc cũng bổ sung, nếu như vị đồng chí này thuộc diện gia đình hộ nghèo thì nhà bọn họ sẽ gửi cậu ấy một số tiền để trả ơn, vừa hay cũng giúp cho nhà của cậu ấy cải thiện của sống.
Nhạc Hỷ khoát khoát tay: “Cái này thì không cần đâu, anh ấy nhất định sẽ không muốn, chẳng qua việc giấy tuyên dương và cờ hiệu khen thưởng thì có thể anh ấy sẽ nhận, thật ra nhà anh ấy mới được cải tạo lao động từ trong tù về…” Sau đó cô giải thích ngắn gọn hoàn cảnh và khó khăn hiện tại của nhà họ Vệ cho họ nghe.
Dù sao cô không nói thì đợi đến lúc bọn họ tìm thấy người cũng sẽ biết thôi.
Bà cụ Khúc kêu lên một tiếng, vỗ tay nói: “Vậy không phải là vừa đúng lúc sao, nhà của họ vừa mới lật người trở về, đây là thời điểm dễ bị người khác bắt nạt nhất, chúng ta mau gửi cờ hiệu tuyên dương đến đó, nhà bọn họ cũng nhờ vậy mà có cái chống lưng thì sẽ sống tốt hơn.
” Phải biết rằng giấy tuyên dương và cờ hiệu khen thưởng tượng trưng cho chính quyền, về sau có hai thứ này ở đó rồi, xem ai còn dám bắt nạt ân nhân cứu mạng của bọn họ nữa, nếu không kính trọng thì tức là coi thường chính quyền nhân dân rồi.
Nhạc Hỷ cũng có ý tứ như vậy, hơn nữa cô cũng nhìn ra hai bà cháu nhà họ Khúc không hề tỏ ra khinh bỉ hay coi thường khi nghe đến tin nhà họ Vệ mới cải tạo lao động từ trong tù về, cho nên cũng thấy yên tâm hơn.
Nhưng cân nhắc đến những lời hôm đó Vệ Thành nói, cô vẫn cần phải dò hỏi lại một chút cho chắc ăn.
“Vậy tốt rồi, như cháu đã nói rồi, anh ấy tên là Vệ Thành, là đối tượng xem mắt của cháu.
Địa chỉ nhà thì cháu không rõ lắm, nhưng cháu biết đơn vị anh ấy làm việc, anh ấy đang làm thư ký văn phòng ở một Trạm chăn nuôi thú y.
Nếu như bây giờ mọi người đi thì nhất định có thể tìm thấy anh ấy ở đó.
”Cô giữ lại một số tin tức quan trọng, không cho bọn họ biết nhà Vệ Thành ở đâu, để tránh sau này không cẩn thận làm phiền đến ông nội của anh, nghe Vệ Thành nói ông nội tuổi tác đã cao rồi, trên người còn có vết thương, có thể không làm phiền được ông lúc nào thì không làm phiền lúc ấy, mong ông có thể nghỉ ngơi được đầy đủ.
Lúc nói mấy lời này, cô còn đặc biệt chú ý tới sự thay đổi trong sắc mặt của bà cháu nhà họ Khúc.
Kết quả là, không hề có một chút bất thường nào, chỉ có niềm vui vì cuối cùng cũng tìm được ân nhân cứu mạng của nhà bọn họ.
Nhạc Hỷ lúc này cũng yên tâm rồi, tiễn bọn họ rời đi tìm Vệ Thành.
Cùng lúc đó, tại trạm chăn nuôi thú y bên kia thành phố, Vệ Thành cũng bị mấy người cảnh sát nhân dân tìm đến gây chuyện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...