Nhạc Hỷ nhanh chóng giãy ra lui về phía sau, giữ vững khoảng cách nhìn về phía anh ta.
Người này quả thật giống như lời mẹ kế nói, bộ dạng cũng được, ăn mặc càng là người mẫu cẩu.
Nhìn giày da đen anh ta đi trên chân, đồ mặc trên người quả thật khá tốt, tóc còn vuốt sáp, cố ý chải thành kiểu dáng lưng to đã thịnh hành qua hậu thế một thời gian, thoạt nhìn trơn trượt, tựa hồ nuôi không tệ?Nhạc Hỷ chỉ liếc mắt một cái đã tránh đi, trong lòng điên cuồng lắc đầu.
Không sai quỷ nha, cô ghét nhất đàn ông làm kiểu tóc này, cảm giác cực kỳ dầu mỡ, còn không bằng anh trai Vệ cứng nhắc vừa rồi.
"Anh là đối tượng xem mắt lần này? Sao anh lại đến trễ vậy? Tôi đi đây.
" Nhạc Hỷ bỏ qua những lời vừa rồi anh ta mới lắc lưỡi, quyết định nói trước.
Cô thật sự muốn đi, không đề cập đến vừa rồi xảy ra chuyện xấu hổ, chỉ là sau khi nhìn thấy đối tượng xem mắt thật sự trước mắt này thì cô cũng không còn hứng thú ở lại.
Thậm chí còn muốn chạy nhanh hơn một chút.
Mặc kệ người khác thấy anh ta như thế nào, có lẽ sẽ cảm thấy người như vậy rất đẹp nhưng Nhạc Hỷ cô thật sự không nuốt nổi kiểu này.
Cảm ơn bạn, không có cảm giác, cảm ơn bạn đã không mẫn cảm.
Nhưng người đàn ông lại rất hài lòng với cô, là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhất trong số các cô gái anh ta gặp gần đây và cũng là người hợp tâm ý của anh ta nhất, tất nhiên sẽ không dễ dàng thả cô đi như vậy.
Vì thế anh ta lấy ra một mặt sảng khoái bình thường nhất, cười giải thích: "Xin lỗi xin lỗi, vốn tôi đã tới sớm nhưng không ngờ trên đường gặp phải một em gái nhỏ gặp khó khăn, cái này không vội vàng gặp bất bình rút đao tương trợ mà, người liền chậm một bước, kính xin đồng chí Nhạc tha thứ vì người khác.
"Nói xong đúng là hai tay khép lại, tươi cười đầy mặt khom lưng hướng cô bắt đầu, quả nhiên là có thể thả thân thể xuống.
Nể mặt phần 'thành ý' có thể khuất phục này, Nhạc Hỷ không tránh khỏi sự quăng quệ của anh ta, hiện tại bỏ lại anh ta rời đi cũng không tiện.
Bằng không qua đi, bên trong nhà cũng không có cách nào giải thích.
Người đàn ông đầu dầu thấy vậy đắc ý cười, thuận thế đề nghị ngồi xuống bàn trà bên cạnh một lát.
Vốn là tới xem mắt, cũng đã tới đây rồi, chẳng lẽ còn chưa hiểu nhau một chút đã giải tán?Người ta đều nói đưa tay không đánh người mặt cười, đến mức này, Nhạc Hỷ đành phải nén tâm tư, định ngồi vài phút xem anh ta có thể nói cái gì, chờ thời gian không sai biệt lắm có thể giao sai, cô sẽ lập tức rời đi.
Mắt thấy hai người một trước một sau đi phòng cách vách, thân hình Vệ Thành nửa cứng đờ rồi dừng lại, lại chậm rãi ngồi xuống.
Cô gái đối diện hoàn toàn không phát hiện động tác của anh, thấy anh trầm mặc không nói lời nào, cô ấy tự mình hắng giọng, mở miệng trước.
"Đồng chí Vệ, tôi nghe bọn họ nói anh cũng vừa mới từ nông thôn trở về, vừa hay tôi cũng vậy.
""Mẹ tôi nói chúng ta như vậy sẽ có tiếng nói chung, sau này ở chung cũng thuận tiện hơn những người khác! "Cô gái nói đến đây nhìn về hướng Vệ Thành một chút, kết quả anh vẫn cúi đầu ngồi ở đó, giống như một người bùn không có phản ứng.
Cô ấy không dám nhìn nhiều, lắc lắc ngón tay, đỏ mặt tự mình tiếp tục nói tiếp.
Cùng lúc đó, Nhạc Hỷ ngồi ở bàn trà bên cạnh mặc cho người đàn ông đầu dầu hóa thân thành người xã giao, ngồi ở đó vừa nói vừa cười toả ra mị lực, cô vẫn chỉ duy trì vẻ mỉm cười bất động như núi.
Hết lần này tới lần khác, người đàn ông đầu dầu còn tưởng rằng cô nghe rất nghiêm túc, bị đôi mắt cười khanh khách của cô nhìn, anh ta càng thêm hưng phấn, hận không thể sử dụng toàn thân giải số, bắt được cô ngay tại chỗ.
Theo sự nhiệt tình diễn giải thao thao bất tuyệt của anh ta, Nhạc Hỷ dần dần thấy không có ý nghĩa, tư duy không khống chế được khẽ phát tán, lực chú ý bắt đầu đặt ở ngăn cách phía sau.
Vách ngăn được làm bằng tre, hiệu quả cách âm cũng không tốt lắm, thậm chí có thể nói không có hiệu quả cách âm, hai phòng bên cạnh nói chuyện thật ra đều nghe được lẫn nhau, nếu như không chú ý hạ thấp giọng còn có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Ví dụ như hiện giờ Nhạc Hỷ có thể nghe được rất rõ ràng tiếng nói chuyện của hai người anh trai Vệ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...