Dương Liễu lo lắng muốn chết nói: “Tiểu Yên, có lúc con nói rất có đạo lý, nhưng cũng có lúc quả thực quá cực đoan.
”Ninh Yên cho rằng bà kỳ quái, Dương Liễu lại cho rằng quan điểm của cô không đúng.
Nhưng Ninh Yên lại không hề lo lắng, tương lai còn dài, kỹ năng tẩy não của cô cũng không tệ đâu: “Tôi đang cố gắng lý luận với mọi người, nếu bà không đồng ý thì có thể tranh luận, càng tranh luận sự thật sẽ càng trở nên rõ ràng hơn.
”Cô ho lên mấy tiếng, sau đó đổi giọng: “Ngày mai tôi muốn ăn cơm đậu phụ trộn hành lá, có được không?”Ba đứa trẻ Ninh gia lập tức chảy nước miếng, bọn chúng không còn suy nghĩ nào khác ngoài suy nghĩ: ăn!Dương Liễu nhìn vào bốn đôi mắt đang thèm thuồng, trong lòng chua xót, không còn kiên trì nguyên tắc của mình nữa: “Được.
”Ngày hôm sau mọi người đều có cơm ăn, tuy mỗi người chỉ có một bát, không nhiều nhưng như vậy đã rất vui rồi.
Cô rất trân trọng bản thân, cũng rất coi trọng chuyện ăn uống, mỗi sáng ăn một bát mì Dương Xuân, buổi trưa ăn cơm, buổi tối thì ăn ngũ cốc khoai lang, nấu ăn cũng yêu cầu nhiều dầu hơn.
Có gì ăn ngon cũng không nhai nuốt vội vàng.
Ninh Yên không có yêu cầu gì đặc biệt, cô ăn uống giống như mọi người, khẩu phần ăn không nhiều nhưng rất công bằng.
Đây không phải là phong cách tiết kiệm thường ngày của Ninh gia, Dương Liễu cũng rất bất đắc dĩ khi phải làm như vậy, bà nóng lòng muốn tích trữ đồ ăn lại, đợi đến lúc ốm đau mới lấy ra nấu một bữa cháo để bồi bổ cơ thể.
Nhưng Ninh Yên lại nói gạo, bột mì và dầu đều là quà cảm ơn của cô, cô có toàn quyền quản lý chúng.
Ninh Yên rất giỏi ăn nói, cô luôn có cách có thể khiến cho đối phương trở nên mơ hồ, làm cho đối phương nghe theo ý mình.
Tính tình Dương Liễu ôn hòa, mềm tai, rất dễ dàng bị Ninh Yên dẫn dắt, vô tình quyền điều hành cả Ninh gia đều rơi vào tay Ninh Yên, cô trở thành người quản lý trong nhà.
Thái độ của hàng xóm trong sân cũng thay đổi rất nhiều, trước đây bọn họ kì thị, nay lại trở nên tò mò.
Bọn họ không dám đi tìm đến Ninh Yên cường đại, bọn họ tìm đến Dương Liễu cùng mấy đứa nhỏ nhưng lại không moi ra được tin tức gì.
Mấy đứa nhỏ Ninh gia cũng không ngốc, lại có lời dặn dò của Ninh Yên nên rất kín tiếng.
Dương Liễu là người dễ nói chuyện nhưng lại nhát gan, Ninh Yên nói là sẽ mang đến phiền toái cho Ninh Hãn Hải nên bà cũng không dám nói thêm gì nữa.
…Hôm nay, Ninh Yên kéo Ninh tiểu tứ chạy thật nhanh vào nhà, sắc trời tối sầm, mưa to kéo đến dồn dập.
Ninh tiểu tứ nằm ở bên cửa sổ, cau mày lo lắng nói: “Chị, sao mẹ và mọi người còn chưa về nữa?”Ninh Yên xoa xoa lông mày, mấy ngày nay cô dẫn tiểu tứ ra ngoài đi dạo, nhìn thì có vẻ là đi lang thang không mục đích, thật ra là đang thu thập các loại tin tức.
Cô đã có sẵn một kế hoạch trong đầu.
Còn Dương Liễu đang trong kỳ nghỉ hè thì mang theo hai đứa trẻ đi đan len, ngày nào họ cũng bận từ sáng đến tối, còn không chịu nghỉ ngơi khi trời đã tối muộn.
Chủ nhật hàng tuần thì đi giao hàng rồi mang nguyên liệu về, hôm nay là ngày giao hàng.
“Cũng không biết bọn họ có mang ô theo không?”Đang nói chuyện, trong màn mưa mờ mờ ảo ảo có người dầm mưa chạy vào, chính là ba mẹ con Dương Liễu, cả người họ đều ướt như chuột lột.
Ba người mang theo mùi ẩm ướt đi vào, Ninh Yên đã chuẩn bị sẵn nước nóng và khăn tắm để bọn họ lau sạch rồi thay quần áo khô.
“Sao bà không tìm chỗ trú mưa?”“Mưa mãi không tạnh, chúng ta ra ngoài lại không mang theo ô.
” Sắc mặt Dương Liễu tái nhợt, toàn thân run rẩy, tóc ướt đẫm.
Trong mắt Ninh tiểu tứ tràn đầy lo lắng, dùng khăn lau khô tóc cho Dương Liễu sợ bà bị bệnh.
Ninh Yên hơi nhíu mày, đi nấu canh gừng cho bọn họ uống.
Nhưng dù vậy nửa đêm Dương Liễu vẫn sốt cao, toàn thân nóng bừng, cứ mê mang lẩm bẩm mãi không tỉnh làm cho đám nhỏ sợ đến phát khóc.
Ninh Lỗi lo lắng nói: “Chị ơi, chúng ta nên làm sao bây giờ?”Vô tình không biết từ lúc nào Ninh Yên đã trở thành trụ cột của gia đình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...