Nhóm dịch: Thất Liên HoaTiền Quốc Thịnh nhìn sự nghiêm túc trên mặt của Tiền Giai Ninh, không khỏi thở phào.
“Cũng đừng để mệt quá, ngủ sớm đi.”Trở về phòng, nhìn thấy sách bày ra trên bàn, Tiền Giai Ninh chớp mắt đã quăng Trần Khải ra sau đầu, bắt đầu chăm chú học hành.Tụ Bảo Bồn cũng hiếm khi yên tĩnh như lúc này, học đại học tốt không chỉ có thể gia tăng việc học tập, cũng có thể mở mang tầm mắt, tích lũy những mối quan hệ có trình độ cao.Cho nên về mặt thi đại học này, quan điểm của Tụ Bảo Bồn và Tiền Giai Ninh vô cùng thống nhất.Xem xong một quyển sách, Tiền Giai Ninh nhìn đồng hồ trên bàn, vẫn còn hơn nửa tiếng mới đến tiết học chỗ Thực lão, cô đứng dậy vươn vai, cầm cốc nước muốn ra phòng khách rót chút nước ấm để uống.Tiền Giai Ninh vừa đẩy cửa phòng ra, đã nghe thấy tiếng cãi vã mơ hồ vang ra từ phòng của ba mẹ, cô không khỏi dừng bước, đi về phía cửa của ba mẹ.Trong phòng, Lý Uyển Trân tức hồng hộc nhìn Tiền Quốc Thịnh.
“Em đang làm yên ổn, dựa vào cái gì bắt em về nhà.
Tiền Quốc Thịnh, em nói anh nghe, anh đừng cứ cả ngày làm Thánh nhân của anh, nhiều vợ của lãnh đạo đều như người không có việc gì, cả ngày đi làm như vậy, một phó chủ nhiệm như anh cả ngày kể tự mình dâng hiến cái gì hả?”Tiền Giai Ninh vừa nghe đã hiểu là chuyện gì rồi.
Chỗ nhà máy dệt của Tiền Quốc Thịnh và Lý Uyển Trân làm ăn không phát đạt, đoàn người trong nhà to lớn làm cho nhà máy thông thở nổi, người ở phân xưởng như Lý Uyển Thu, việc một tháng, nửa tháng đều coi như hiệu quả và lợi ích tốt, mùa hè bây giờ cơ bản cả tháng đều rảnh rỗi.Trong nhà máy không muốn để những công nhân không có việc làm này làm cho phá sản, vì vậy muốn để một phần công nhân nữ từ chức, gia đình có hai công nhân viên chính là đối tượng nằm trong phạm vi cắt giảm biên chế đầu tiên.Người xuất thân từ gia đình tốt như Tiền Quốc Thịnh chính là người tốt bụng có tinh thần dâng hiến có khó khăn thì để tôi lên trước, có chuyện tốt các anh lên trước kia.Trước đây lúc nhà máy chia nhà, Tiền Quốc Thịnh nhường tối nhường lui, hai người vội kết hôn không có nhà ông cũng nhường, trong nhà nhiều người, không ở nổi ông cũng nhường, người một nhà đánh nhau muốn chia tài sản ông cũng nhường.
Nhường tới nhường lui, kết quả chính là mãi đến lúc Tiền Giai Ninh mười tuổi, cả nhà bốn người vẫn chen trong một căn nhà cấp bốn lụp xụp.Lý Uyển Trân làm vợ, đã từ âm thầm ủng hộ lúc ban đầu, về sau vừa nhắc tới chủ đề này đã trở nên tức giận gào rống.Cuối cùng Tiền Quốc Thịnh phát hiện đã lơ là cảm nhận của người nhà, vội vàng đảm bảo lần sau chia tài sản nhất định sẽ không nhường nữa.Đợi sau khi đưa ra quyết định này, người một nhà đã đợi hai năm cũng không được được nhà, về sau nhà máy cũng truyền ra tin đồn, nói sau này vấn đề nhà ở đều phải tự giải quyết, nhà máy không quản nữa.Bây giờ căn nhà người nhà họ Tiền ở vẫn là sau khi cải cách, Lý Uyển Trân bỏ tất cả tiền tích góp, rồi lại mượn tiền người thân bạn bè mới mua được.Cũng chính vì điều này, kiếp trước Tiền Giai Ninh mới luôn cảm thấy Tiền Quốc Thịnh vô dụng, không muốn nói chuyện với ông.Hiện giờ nhà máy muốn cắt giảm biên chế, đang có tiền đảm bảo thu hoạch, ai cũng không muốn từ chức, mà thời kỳ đầu nhà máy cải cách cũng không dám làm to chuyện, chỉ có thể thử cách nói lý, hy vọng công nhân viên có giác ngộ cao sẽ tự động lấy tiền bồi thường về nhà.Nhưng thời buổi này ai cũng không phải kẻ ngốc, tuổi tác lớn đợi thêm vài năm nữa là có thể lấy được tiền lương hưu rồi, tuổi tác trẻ cũng không muốn ra ngoài lang bạt, làm việc trong nhà máy nửa tháng, cũng không có một công nhân viên dẫn đầu rời đi.Đây không phải điều nhà máy mong muốn, Tiền Quốc Thịnh nóng lòng thay nhà máy, về nhà đã làm công tác với Lý Uyển Trân.
“Bây giờ nhà máy cũng không dễ dàng, bình thường bà ở phân xưởng cũng không có việc gì làm…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...