Thành phố B, khu gia thuộc nhà máy thực phẩm.
Đầu mùa hè, tháng 5.
Mưa phùn, hành lang của tòa nhà chung cư ẩm ướt, ngay cả khi nấu ăn muốn nhóm lửa cũng bị sặc.
Tầng bốn.
Trong một căn phòng chứa đồ tối tăm, mùi mốc nồng nặc, một con vật nhỏ đáng yêu từ từ bò qua cửa, ẩn vào bóng tối.
Trong phòng khách không lớn, hai vợ chồng vừa đi làm về, ngồi đối diện nhau thở dài.
"Lão Sở à, ông nghĩ kỹ chưa, Như Yên là con gái ruột của chúng ta đấy.
"
"Thúy Nga à, mặc dù Dao Dao không phải con ruột của chúng ta nhưng dù sao cũng nuôi nó dưới gối đến 18 năm rồi, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà bảo tôi nghĩ thế nào!"
"Ông cũng biết nó không phải con ruột của chúng ta, những năm qua chúng ta đã nuôi nó ăn học đến hết cấp ba, đã tốt lắm rồi, bây giờ ủy ban tiếp dân nhận được đơn tố cáo, yêu cầu nhà chúng ta phải đưa một cô con gái xuống nông thôn, không chọn nó thì chẳng lẽ chọn con gái ruột của chúng ta đi chịu khổ sao?"
"Nhưng mà—"
"Không có nhưng mà gì hết, lát nữa cơm tối xong, tôi sẽ nói!"
!
Cánh cửa phòng chứa đồ căn bản không cách âm.
Sở Dao vừa tỉnh dậy, liền phát hiện mình lại xuyên không.
Lần này, cô nhận được kịch bản là nữ phụ pháo hôi, nguồn gốc của số phận bia đỡ đãn nằm ở người chị tốt của cô, cũng chính là nữ chính.
Nữ chính cướp đi miếng ngọc bội hộ thân của cô, sau đó mở ra cuộc đời thăng hoa.
Bị cướp đi vận may, nguyên chủ ban đầu có kết cục thê thảm.
Sau khi biết được cốt truyện, Sở Dao không nói hai lời, liền chọc thủng ngón tay, nhỏ một giọt máu lên miếng ngọc bội, vui mừng nhận được không gian linh tuyền!
Không gian linh tuyền không lớn, chỉ khoảng một trăm mét vuông, mắt suối rất nhỏ, chỉ chiếm một mét vuông, theo tốc độ chảy này, e rằng một ngày chỉ có thể thu thập được mười giọt linh tuyền mà thôi.
Diện tích chín mươi chín mét vuông còn lại đều là đất đai mù mịt.
Gen trồng trọt trong xương cốt rục rịch động đậy, xem ra phải mua một ít hạt giống rau quả, theo kinh nghiệm của cô, trồng thứ gì trên loại đất này cũng sẽ thu hoạch nhanh, lại có linh khí!
Sở Dao liếc nhìn cổ tay, một chiếc đồng hồ cũ nát với mặt đồng hồ như vết nứt của mạng nhện đập vào mắt.
Cẩn thận nhận ra kim giờ chỉ, ước tính mình chỉ có thể ở trong không gian mười phút.
Vượt quá thời gian, sẽ bị đá ra ngoài.
Vào trong, chỉ trong chớp mắt.
Lúc này, miếng ngọc bội không gian đã liên kết, chỉ là đồ trang trí, khóe môi Sở Dao cong lên cười xấu xa, lau sạch vết máu, đeo lại miếng ngọc bội vào cổ.
"Cốc cốc cốc~"
"Dao Dao, chị có chuyện muốn bàn với em.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...