Mấy năm trước nuôi ngỗng trong nhà cũng chỉ có mấy hộ.
“Khi Vương Thúy Hoa mới góa chồng, thường có mấy tên không đứng đắn bám theo bà.
Thậm chí có tên con trèo qua tường lúc nửa đêm, từ đó bà bắt đầu nuôi ngỗng.
Đĩa Sắt và Bóng Sắt cũng là nuôi từ lúc đó.
Uyển Đại Cương vừa nói hồi hắn còn trẻ bị ngỗng mổ nên có tật.
Vu Kính Đình không để tâm lời này, nhưng Tuệ Tử thì có.
Nếu không phải lão già đó tòm tem mẹ chồng cô thì sao có thể bị ngỗng mổ được?
Câu nói này khiến cho Vu Kính Đình đã đánh mệt lừ bừng tỉnh, tràn đầy ác ý, quay lại tiếp tục một trận “tạ ơn”.
(*) Trong tiếng Trung #T (đánh) vàể (đáp) phát âm gần giống nhau.
Trưởng thôn định bảo Tuệ Tử khuyên ngăn Vu Kính Đình, nhưng nhìn rồi lại thôi.
Tuệ Tử cụp mắt, vành mắt phiếm hồng, vẻ mặt không gợn sóng.
Không kinh, không sợ, cũng không đồng cảm.
Trưởng thôn đột nhiên hiểu ra.
Người ra tay là Vu Kính Đình, song người bày ra kế hoạch này, là Tuệ Tử.
Chuyện xảy ra trong thôn mấy hôm nay, từng chuyện từng chuyện ùa về trong tâm trí trưởng thôn, hỗn loạn, tất cả đều không tránh khỏi liên quan tới Tuệ Tử.
Khuôn mặt Tuệ Tử không có gì thay đổi những ánh mắt lại khác, ánh mắt kiên cường quả cảm này rất hiếm nhìn thấy được ở người phụ nữ nào.
Bên trong cơ thể nhỏ nhắn là một tâm hồn mạnh mẽ.
Hoàng hôn cùng ráng chiều còn sót lại bao phủ thứ ánh sáng vàng nhạt lên người Tuệ Tử, gió động thổi qua, lạnh thấu xương, góc nghiêng của cô khiến trưởng thôn cảm thấy áp lực, không dám nói tiếp.
Bên trong không còn tiếng động.
Vu Kính Đình đi ra, Tuệ Tử đứng trong sương chiều, Vu Kính Đình đưa tay về phía cô, Tuệ Tử ngoan ngoãn đi qua, lấy khăn tay từ trong túi áo, cẩn thận lau đi những giọt mồ hôi trên trán anh.
“Anh vất vả rồi.”
“Chuyện nhỏ.”
Tuệ Tử ghé vào tai anh, nhỏ giọng nói một câu.
Trưởng thôn chỉ thấy mắt Vu Kính Đình sáng lên, khá lắm, hai con mắt suýt chút nữa phát ra ánh sáng xanh luôn...!Tuệ Tử nói gì mà khiến thằng này kích động thế nhỉ?
“Thật sao?” Vu Kính Đình hỏi.
Tuệ Tử đỏ mặt gật đầu.
Kiếp trước khi cô quản lý kinh doanh công ty đã hiểu được sâu sắc một đạo lý, làm chủ thì phải thưởng phạt phân minh, tuy không hiểu đạo lý vợ chồng chung sống lắm, song nghĩ lại thì cũng như vậy thôi.
Anh không những giúp cô bắt người xấu làm nhiều chuyện ác mà còn giúp vô số các em học sinh nữ nữa.
Tối nay anh là người hùng của cô, đáng được khích lệ.
“Đi đi đi, mau về nhà!” Vu Kính Đình hận không thể mọc thêm đôi cánh bay về nhà ngay tức khắc.
“Vậy Uyển Đại Cương...?” Trưởng thôn hỏi Tuệ Tử, bất giác mang theo chút kính nể.
“Nhốt ông ta vào nhà kho của trường, mai hãy đưa đi.
Ông à, nhất ông tốt nhất nên tìm hai người trông chừng.”
“Tại sao?”
Khi lướt qua người trưởng thôn, Tuệ Tử dừng lại, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy, nói, “Ông à, thời gian lôi kéo lòng người tới rồi đó.”
Tuệ Tử cùng Vu Kính Đình đang nóng lòng muốn nhanh chóng được “khích lệ” rời khỏi đó.
Trưởng thôn đứng tại chỗ ngẫm nghĩ ý tứ trong câu nói của cô, hiệu trưởng đi vào rừng nhìn thử...
Vô cùng thê thảm, thật sự vô cùng thê thảm.
Uyển Đại Cương hôn mê, trên người không còn chỗ nào lành lặn, tên lưu manh kia ra tay ác thật.
“Ông trưởng thôn này, câu cuối cùng mà Trần Hàm Tuệ nói có nghĩa là gì vậy?” Hiệu trưởng hỏi.
Trưởng thôn suy nghĩ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, còn hơi sợ nữa.
“Con nhóc này thủ đoạn cũng không thua kém gì mẹ nó, may mà mình không đắc tội với nó...”
Không giao Uyển Đại Cương ra ngay là muốn tranh thủ cơ hội để cho bố mẹ của mấy học sinh nữ bị bắt nạt kia trút giận.
Cô bảo hiệu trưởng nhất ông ta vào trong nhà kho, sai hai người đến trông chừng, phụ huynh ai muốn trút giận cho con mình thì bịt mặt tới đánh, chỉ cần không đánh chết hoặc tàn phế, ảnh hưởng tới việc giao cho nhà nước là được.
Trưởng thôn chỉ cần thông báo một lượt với mấy nhà có con gái học lớp năm ở những thôn lân cận, giải thích chuyện này một cách mơ hồ, cường điệu để không ai biết.
Phụ huynh sẽ tự động hỏi con gái nhà mình có từng chịu ấm ức hay không, tới lúc đó có thù báo thù có oán báo oán, trưởng thôn lôi kéo lòng người, Tuệ Tử trừ hại cho dân, ác giả ác báo.
“Ông trưởng thôn?” Hiệu trưởng không biết xảy ra chuyện gì, cảm thấy vẻ mặt của con cáo già trưởng thôn này rất khó nắm bắt.
“Người giỏi tấn công luôn đứng trên cao, người giỏi phòng thủ sẽ ẩn mình sâu dưới đất.” Chuyện tối nay khiến trưởng thôn nghĩ tới một câu ông ta rất ấn tượng trong bình thư.
Nếu nói Vu Kính Đình là trời, đứng trên chín tầng mây khí phách ngút ngàn thì Tuệ Tử chính là đất, ẩn sâu dưới lòng đất “thâm tàng bất lộ” (náu mình kỹ lưỡng), hai người này rốt cuộc làm cách nào mà dính vào nhau vậy?
“Cái gì? Sao ông toàn nói mấy thứ tôi không hiểu thế?” Hiệu trưởng vẫn ở ngoài cuộc.
Trưởng thôn vỗ vai ông ta.
“Ý tôi là, sau này ông đừng có dại mà đắc tội với Trần Hàm Tuệ.”
Con nhóc đó tâm cơ thâm sâu, bên cạnh còn có người như Vu Kính Đình, hai đứa nó một văn một võ, sau này nhất định làm nên chuyện lớn.
Bữa tối, Vu Kính Đình nhìn chằm chằm Tuệ Tử, sợ cô ăn cơm xong liền lấy cớ không thực hiện lời hứa.
Người con gái này lúc lấy anh làm công cụ đã hứa rồi, bảo đảm hài lòng.
Bốn chữ này khiến lòng Vu Kính Đình ngứa ngáy suốt cả tối.
Thật muốn xem xem thế nào là hài lòng.
Ăn cơm xong, Giảo Giảo quấn lấy Tuệ Tử đòi kể chuyện trước khi ngủ, Vu Kính Đình mặt mũi nghiêm nghị, chắp tay, đi qua đi lại.
“Anh nói chút chuyện với chị dâu mày đã.” Vu Kính Đình hất cằm về phía Tuệ Tử, thiếu chút dán hai chữ “nóng vội” lên trán.
Giảo Giảo hiếu kỳ nhìn chị dâu, Tuệ Tử bị ánh mắt ngây thơ của con bé làm cho đỏ bừng cả mặt.
“Chuyện gì mà em không được nghe vậy?” Giảo Giảo hỏi.
Vu Kính Đình nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tuệ Tử một cách cợt nhả, xấu xa trêu chọc:
“Đúng đấy, em nói cho Giảo Giảo nghe đi.” Chọc cho cô đỏ mặt đến mức nghiện luôn rồi.
“Chị dâu đi dạy thơ cho anh em.
Gửi phản quan Hàn Xước ở Dương Châu, em muốn nghe không?”
“Đi mau đi mau.” Giảo Giảo mỗi tay một người, đẩy hai người họ đi, đừng nhắc đến chuyện học tập với nó nữa, vừa nhắc liền buồn ngủ.
Tới phòng phía Tây, đóng cửa, Vu Kính Đình nhướng mày.
“Vợ à, đến cả trẻ con mà em cũng lừa?
“Em không lừa.” Giọng của Tuệ Tử không lớn hơn tiếng muỗi kêu là bao, cô cúi đầu nói nhỏ, “Em có sao nói vậy.”
Vu Kính Đình vẫn muốn hỏi, song Tuệ Tử không cho anh cơ hội.
Bây giờ là “đại hội tuyên dương” cá nhân của anh hùng Vu Thiết Căn, không phận sự cấm vào.
Thôn Dương tối này nhất định có rất nhiều người không ngủ.
Nhà kho bỏ hoang trong trường chốc chốc lại có vài người trong thôn bịt mặt tới, tiếng gào khóc không ngừng vang lên bên tai.
Đối với kẻ xấu mà nói, đây chắc chắn là ngày gặp phải báo ứng.
Đối với người làm chuyện tốt như Vu Thiết Căn mà nói, thì đây lại là ngày xúc động khó quên.
Cô nói với anh, em không có kinh nghiệm, có thể sẽ rất kém, anh nhìn một chút nhé.
Rất lâu sau, Vu Kính Đình bò dậy, kích động mất ngủ.
Cô khiêm tốn thật đấy, kém chỗ nào chứ?
Tốt đến mức không thể tốt hơn, học sinh ưu tú làm gì cũng rất tốt.
Anh bò dậy lật cuốn 300 bài thơ Đường tới bài cô nói, dùng dáng vẻ nhiệt tình học tập trước giờ chưa từng thấy, đọc rõ từng câu từng chữ.
Nói không ngoa chút nào, nếu lúc đi học anh mà tích cực thế này, chắc có thể thi đỗ vào trường chuyên luôn ấy chứ.
Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Vu Kính Đình nhìn thấy câu cuối cùng, anh trợn mắt há mồm, bỗng nhiên cảm thấy hành động nói năng thô lỗ của bản thân so với cô thấp kém biết nhường nào!
Người có văn hóa nếu trêu đùa chọc ghẹo người thất học...!thật sự rất đáng sợ!
Giây phút này, Vu Kính Đình đột nhiên khâm phục cô vợ kinh thư đầy bụng của mình.
Vợ anh, không hề tầm thường!
Trong mơ, những thứ mà Tuệ Tử mơ thấy đều là hành động vĩ đại đứng ra bắt kẻ xấu giữa lúc hiểm nguy của Vu Kính Đình, người đàn ông của cô, thật sự rất đẹp trai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...