Được rồi, đừng khóc nữa.”
Rời khỏi nhà họ Dương, Vu Kính Đình khuyên Tuệ Tử lần thứ tám, thật ra hai người cũng chỉ mới đi bộ chưa đầy hai mươi mét mà thôi.
Tuệ Tử chuyển từ khóc thầm sang thút thít, chóp mũi đỏ hoe.
“Anh kệ em!” Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng không có chút tính uy hiếp nào, mang theo âm mũi.
“ông đây thèm vào mà quản em, em khóc như thế, mặt sẽ nhăn lại thành mặt khoai tây...!Vợ à, sao em thích khác thế hả?”
Bây giờ Vu Kính Đình mới nhớ lại biểu hiện của Tuệ Tử vừa rồi, trong lòng vẫn còn tràn đầy hưng phấn.
Chỉ hận hiện tại trời quá lạnh, đứa con trong bụng vợ còn quá nhỏ, không thì anh đã tìm một đống củi không người lôi cô vào “yêu thương” luôn rồi.
Song anh cũng không hiểu, tại sao một người nói chuyện thông minh, có lý, lại còn rất có chiến thuật, không sợ nói đạo lý với người khác như Tuệ Tử lại cứ suốt ngày khóc tu tu thế nhỉ?
“Em...!không tự chủ được nên chảy nước mắt.” Tuệ Tử thấp giọng nói.
Cô cũng không muốn như vậy.
“Tè ra quần à?” Vu Kính Đình nghe thấy không tự chủ thì nghĩ ngay tới cái này.
Mặt Tuệ Tử nóng lên, nước mắt dỗ chán chê vẫn chưa nhìn lại lại chảy ra hết, cô giơ tay đẩy anh một cái.
“Nói vớ vẩn! Là nước mắt, nước mắt!”
Có lẽ đối với người khác thì đó không phải là chuyện đáng để khóc, song đối với cô thì lại không khống chế được.
Kiếp trước Tuệ Tử đã có tật xấu này, vô cùng mau nước mắt, trong cuộc sống người có tính cách na ná cô còn có khá nhiều.
“Ồ, anh chợt nhớ ra...!trong Tây Du Ký có phải có một cô gái vác cuốc trồng hoa, suốt ngày khóc bù lu bù loa, giống như em vậy?”
“...!Lâm Đại Ngọc?”
“Đúng, chính là cô ta.
Hễ nghe kể chuyện kể tới cô ta là anh phải chuyển kênh, nhìn thấy hoa cỏ nát tươm khóc, nhìn thấy anh trai chơi với cô gái khác cũng khóc.
Mỗi lần cô ta xuất hiện là anh chỉ muốn để Hầu ca phang cho cô ta một gậy chết tươi luôn.”
Là một người vô cùng thích nghe kể chuyện, Vu Kính Đình hăng hái thảo luận với cô.
“Hầu ca không phang chết được cô ta...”
Tuệ Tử cạn lời, rốt cuộc tên này nghe thế nào vậy?
Dẫu cho Hầu ca búng một cái là bay xa mười vạn tám ngàn dặm thì cũng đâu thể bay từ Tây Du Ký sang Hồng Lông Mộng được chứ?
“Kính Đình, hay là anh đến trường nghe em giảng bài đi? Em dạy anh đọc sách nhận mặt chữ lại từ đầu, chúng ta chăm đọc sách bớt nghe kể chuyện lại được không?”
Tuệ Tử đề xuất.
Cô nghi ngờ chất lượng radio trong nhà quá kém, dễ nhảy kênh, kho kiến thức của tên lưu manh này rõ ràng đã bị lộn tùng phèo cả rồi!
Vẻ mặt Vu Kính Đình kiêu ngạo.
“Em còn thật sự cho rằng anh đây không biết Lâm Đại Ngọc khóc bù lu bù loa không phải trong Tây Du Ký sao? Anh chỉ muốn dỗ em không khóc nữa thôi.”
“Hả?” Tuệ Tử sờ mặt, phát hiện bản thân nín khóc rồi.
Đang định khen Vu Kính Đình mấy câu thì lại nghe thấy anh nói một cách rất tự tin.
“Cô ta muốn dùng nước mắt để quyến rũ Dương Lục Lang.”
“...” Tuệ Tử cũng không biết cái tên mồm mép hùng hồn này là thật sự nhảy kênh rồi hay là cố ý trêu cô nữa.
Điều có thể khẳng định được đó là, những cảm xúc tiêu cực của cô dâng trào do thái độ lạnh nhạt, thờ ơ, thiếu hiểu biết của mọi người lúc ở nhà họ Dương đều được anh làm tan biến đi gần hết rồi.
Điểm này Tuệ Tử không khỏi bội phục Vu Kính Đình .
Cô là người rất hay suy nghĩ, kiếp trước còn bị trầm cảm nặng, nếu rơi vào cảm xúc tiêu cực thì lâu ngày sẽ không thoát ra được.
Vu Kính Đình nói dăm ba câu đã hóa giải được hết cảm xúc tiêu cực của cô, Tuệ Tử không khóc nữa, song vẫn có chút khó chịu.
Không giải quyết được Lý Hữu Tài ngày nào thì ngày đó cô đều khó chịu.
Để phá nát hạnh phúc gia đình của cô, không ngờ hắn lại làm ra loại chuyện đồi bại đến như vậy, cũng không biết cô bé đáng thương ở thôn Uyển Gia đó, sau khi lời đồn bị lan truyền, liệu có thể dũng cảm sống tiếp hay không?
“Em yên tâm, ngày mai sau khi Lý Hữu Tài dùng loa phát thanh nói xin lỗi, tới lúc đó lại để người nhà cô con gái kia chụp bao tại tần cho một trận, sự chú ý của mọi người sẽ bị di dời thôi.”
“Anh biết em đang nghĩ gì à?” Tuệ Tử hơi ngạc nhiên.
Vu Kính Đình một tay đút túi, trong lòng cười hờ hờ.
Đến cả con nhóc Giảo Giảo ngỗ ngược mà cô còn thích đến vậy, lại còn chạy tới tận trường tiểu học dạy học, vừa nhìn là biết một người phụ nữ ngập tràn tình mẫu tử.
“Cái này có gì mà không đoán ra được? Phụ nữ mang thai đặc biệt bảo vệ con mình.”
Tuệ Tử cắn môi, có chút xấu hổ vì chút tâm tư của mình bị anh phát hiện, kiếp trước cô bị Liễu Lạp Mai lừa đi phá thai, từ đó không làm mẹ được nữa, càng thiếu cái gì thì càng yêu cái đó, vậy nên cô thật sự rất thích trẻ con.
Vu Kính Đình cũng là người tinh tế, Tuệ Tử cúi đầu, ấn tượng đối với anh càng ngày càng tốt.
Song Vu Kính Đình không đẹp trai nổi ba giây, lập tức bồi thêm một câu:
“Chó trong thôn sau khi đẻ con xong cũng cực kỳ bảo vệ con, ấy, em nhìn cánh tay anh này, còn có vết sẹo bị chó cắn đấy.
Khi đó anh vẫn còn nhỏ, thấy chó đẻ xong là anh sẽ trộm, bị chó mẹ đuổi cắn, cái cảnh em lấy ghế phang Lý Hữu Tài lúc nãy giống vãi đạn.”
Anh thề là anh rất muốn nghiêm túc dỗ vợ vui, song hiệu quả này...
“Vu Thiết Căn! Anh là tên khốn khiếp!!!” Tuệ Tử tức đến mức giậm chân bình bịch, bỏ lại anh một mình rồi đi về nhà.
Nước mắt và hận thù cái gì chứ, bấy giờ quên tiện đi hết rồi.
Tuệ Tử cảm thấy những tháng ngày sống chung với Vu Kính Đình, nói không chừng điện tâm đồ của cô đều là hình răng cưa lởm chởm cũng nên.
Anh luôn có năng lực nói một câu có thể chọn cho người ta tức chết.
“Ở cái người phụ nữ này, nói giận là giận luôn à?” Vu Kính Đình sờ đầu, sợ cô ngã nên vội vàng đi theo.
Ngày hôm sau, trường học mà Tuệ Tử đang dạy vang lên tiếng chuông hết giờ của tiết đầu tiên.
Trong giờ thể dục, các em học sinh chạy nhảy trên sân trường.
Sơ chỉ huy Đại đội ở cách đó không xa đang dùng loa phóng thanh ho loa.
Mỗi thôn đều có loa phóng thanh treo trên cột điện thoại, có thể truyền đi rất xa, bấy giờ đang phát thanh tuyên truyền về công tác phòng trừ dịch bệnh cho gia súc.
Phát được một nửa thì đột nhiên dừng lại.
“A lô a lô a lô, có nghe thấy không?”
Một giọng nói ấp úng truyền ra khỏi loa, ốm yếu, nghe kỹ còn có chút hụt hơi.
Tuệ Tử đặc biệt chọn một vị trí nghe được rõ ràng nhất, mang theo biểu cảm xua tan hận thù giỏng tai lên nghe.
“Đồng chí Vũ Kính Đình, hành vi lần này của tôi là không tốt, không đúng, mong anh hãy tha thứ cho tôi.”
Lý Hữu Tài nhìn tờ giấy viết sẵn, đọc một cách không cảm xúc.
Vì Bến Thượng Hải và Phùng Trình Trình, trưởng thôn đã thúc giục hắn ta viết một bức thư xin lỗi và hò loa trong ba ngày liên tiếp theo yêu cầu của Tuệ Tử.
Hôm nay vừa khéo là ngày đầu tiên.
Tuệ Tử không hài lòng với bản kiểm điểm của hắn ta.
Lý Hữu Tài này quả thực quá gian xảo, đọc kiểm điểm lại chỉ đọc mỗi tên Vu Kính Đình chứ không nói mình là ai, cũng không nói tại sao lại xin lỗi, giọng điệu còn cố ý đè thấp như vậy, ngộ nhỡ người khác không biết là ai đọc thì sao...
“Lý, Hữu, Tài, mày chưa ăn no à? Đọc to, rõ ràng, rành mạch, thành tâm vào!”
Đột nhiên, trong loa truyền đến một giọng nói quen thuộc với Tuệ Tử, vang rền như sấm, tràn đầy khí thế, chất giọng này cho dù không dùng loa phóng thanh thì cũng có thể bay đi rất xa.
Đôi mắt Tuệ Tử sáng lên, úi giời ơi, sao tên lưu manh nhà cô lại chạy được đến phòng phát thanh thế?
Vấn đề này không chỉ mỗi Tuệ Tử nghĩ, mà Lý Hữu Tài cũng cảm thấy khó hiểu.
Hắn chỉ muốn làm cho có lệ cho xong chuyện, đọc nhanh cho xong, trưởng thôn nói rồi, không đọc sẽ không trả lương cho hắn.
Mắt thấy đọc xong rồi, quay đầu lại, Vu Kính Đình cười nhe răng với hắn ta.
Hai cái răng nanh nhỏ kia vẫn luôn khiến người ta ghét bỏ và khó chịu đến vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...