Giảo Giảo đứng trong sân nhà mình, nhìn thấy anh trai cũng chị dâu quay về, miệng con bé dầu tới mức sắp treo được cả chai dầu rồi.
Đã lâu lắm rồi anh nó không cũng nó nữa.
Nó cảm thấy từ khi chị dâu xuất hiện là mọi người trong nhà đều không còn thân thiết với nó.
“Đĩa Sắt, Bóng Sắt, chỉ có hai bọn mày là tốt với tạo thôi.” Giảo Giảo cầm lấy cái bánh đậu, bẻ đôi rồi cho hai con ngỗng lớn trong nhà ăn, nói một cách đầy cô đơn.
“Đã cho ăn rồi, đừng cho bọn nó ăn nữa.” Vu Kính Đình công vợ đi vào, nhìn em gái đang phung phí thức ăn thì thuận miệng nói.
Loại bánh đậu này được làm từ bã của dầu đậu nành, dùng để cho gia cầm ăn, một ngày cho ăn một lần là đủ rồi.
Giảo Giảo chạy đến, đá mạnh vào chân của Vu Kính Đình .
“Anh kệ em!”
Vu Kính Đình đau đến nhe răng, con ranh này muốn ăn đòn đây mà!
“Anh thả em xuống đi.” Tuệ Tử ở phía sau vùng vẫy, cả đoạn đường anh đều không đồng ý thả cô xuống, khiến cho mọi người trong thôn đều nhìn thấy hết rồi.
Nói không chừng bây giờ bên ngoài đều đồn thổi hết rồi, rằng nhà họ Vụ cưới phải một Lâm Đại Ngọc, rảnh hơi rỗi việc là lại trật chân, đúng là hổ thẹn mà!
“Em đi nói chuyện với Giảo Giảo.” Tuệ Tử nghĩ đến biểu hiện của cô em chồng trong khoảng thời gian này, cảm thấy mình và cô bé cần phải chính thức nói chuyện nghiêm túc rồi.
Vu Kính Đình tức giận hừ một tiếng.
“Em để ý đến nó làm cái gì? Cứ y như con chó điên ấy, gặp người là cắn.”
Anh biết rõ tính nết của em gái mình, đúng là hũ mắm thối, bị mẹ chiều hư rồi.
“Không sao, em làm được mà.” Tuệ Tử tặng anh một nụ cười đầy vẻ hiền từ của người mẹ, cô xoay người đi vào phòng.
Vu Kính Đình cứ luôn cảm thấy nụ cười đó của cô có chút ý tứ gì đó.
Kể từ ngày cô nói với anh câu “Hẳn là đã chịu nhiều ấm ức lắm nhỉ” xong, ánh mắt nhìn anh đều là những cảm giác mà anh không thể diễn tả ra được, tựa như biểu cảm lúc cô nhìn em gái vậy.
Tên lưu manh đệ nhất của trấn Vương Gia vuốt cằm, như có điều suy nghĩ.
Anh không hiểu lắm, song luôn cảm thấy chỗ nào đó kỳ lạ, phụ nữ nhìn đàn ông, chắc không phải là ánh mắt giống như cô đâu nhỉ?
Giảo Giảo đang xé vở bài tập để trút giận, Tuệ Tử bước vào phòng thì nhìn thấy đầy giấy dưới sàn nhà.
“Giảo Giảo, mấy hôm nay em đều không nộp bài tập, có phải là vì em không biết làm không?” Tuệ Tử hỏi.
“Không biết, cũng không muốn làm, dù sao tôi cũng sẽ bỏ học về làm Nhị Thần thôi.” Giảo Giảo thản nhiên nói.
Vấn đề này đã không phải là lần đầu tiên thảo luận nữa, con nhóc này kiên quyết khẳng định rằng đi học không có tác dụng.
“Học hành có tác dụng hay không tạm thời đặt qua một bên đã, cuối tuần này chị dâu sẽ đưa em vào thành phố.”
“Thật sao?!” Giảo Giảo lập tức tràn đầy tinh thần.
Tuệ Tử gật đầu.
Cô đã tìm ra được cách để dẫn dụ cô em chồng này từ lâu rồi.
Trẻ con lớn lên trong thôn, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, cái nghề bà đồng này đã trở thành một nghề vẻ vang nhất trong nhận thức của nó rồi.
Tuệ Tử quyết định đưa con bé đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài, sau khi quay về sẽ tiếp tục làm công tác tư tưởng cho con bé.
Giảo Giảo không biết rằng nó sắp rơi vào hố của chị dâu rồi, con bé vui sướng nhảy cẫng lên, cũng không giận Tuệ Tử vì đã cướp mẹ và anh trai nữa, cứ luôn miệng nói chị dâu tốt quá đi.
“Giảo Giảo, em có thân với Nhị A không?” Tuệ Tử nhân cơ hội nghe ngóng.
Giảo Giảo đang có tâm trạng tốt, cũng không đối chọi gay gắt với Tuệ Tử, Tuệ Tử hỏi gì nó cũng trả lời.
Nhờ đó mà Tuệ Tử đã nhanh chóng nắm bắt được hết tình hình của Nhị A .
Giảo Giảo nói, vì nhà Nhị A nghèo, mất mẹ từ nhỏ, ăn mặc rách rưới, người ngợm luộm thuộm, học hành không tốt, nên ở trường cũng chẳng có mấy ai chơi với cô bé.
Đến mùa đông, các học sinh phải mang củi đến trường, riêng Nhị A không mang gì cả.
Tuệ Tử nghe đến mức đau lòng.
Nghĩ đến kiếp sau, Nhị A vừa mạnh mẽ lại có năng lực, ăn mặc sáng sủa tươm tất, Tuệ Tử cười nó, tiền kiếm được đều dùng để mua quần áo và trang sức cả rồi.
Bây giờ nghĩ lại, đều là những bù đắp cho thời thơ bé thiếu thốn.
Sau khi nỗi thương xót qua đi, trái tim Tuệ Tử đã thả lỏng hơn chút, Giảo Giảo nói dạo này không thấy cô bé có gì thay đổi, vậy thì có nghĩa là tên ác ma ra tay với trẻ con đó vẫn chưa ra tay với Nhị A .
Nhưng rất có thể hắn đã xuất hiện rồi.
Không biết tên hãm hại cô con gái ở thôn Uyển Gia đó có phải là tên duy nhất hay không, ngộ nhỡ vẫn còn thì...
Tuệ Tử chỉ hận kiếp trước không hỏi Nhị Á nhiều hơn, cô biết quá ít về chuyện này.
Vu Kính Đình chặt củi trong sân, tuy anh lưu manh song được cái luôn chủ động làm việc nhà, gánh nước, chặt củi, không bao giờ để phụ nữ trong gia đình phải làm những công việc chân tay nặng nhọc này.
Người trợ giúp duy nhất cô có thể dùng lúc này là anh.
Nhưng anh đã từ chối cô rồi, còn bày tỏ kiên quyết rằng sẽ không lo chuyện bao đồng, cô mà còn nói nữa là anh sẽ cắn môi cô...!Ách, Tuệ Tử vội vàng xóa bỏ hết những hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Vương Thúy Hoa tức giận đùng đùng đi từ ngoài đường vào, vừa đi vừa quay đầu mắng chửi:
“Cái lũ mắt mù chúng mày, còn dám nói năng hàm hồ, tao cắt lưỡi vứt cho lợn ăn!”
Vương Thúy Hoa thật sự tức giận, bà vừa quay về là chạy tới chỗ vại nước, múc một gáo rồi uống ừng ực.
Mùa đông uống nước lạnh, hạ hỏa.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Tuệ Tử thấy mẹ chồng tức giận như vậy thì vội vàng đi qua hỏi.
“Còn không phải cái đám ngu ngốc ăn nói hàm hồ ở ngoài kia...!Thôi bỏ đi, không nói cái này.” Vương Thúy Hoa vốn muốn than thở với con dâu một lát, song lại thay đổi suy nghĩ.
Tình cảm của con trai và con dâu mới tốt lên một chút, nếu để mấy lời đồn thổi ở bên ngoài lọt vào tai cô, thì còn ra cái gì nữa?
Tuệ Tử tò mò, bên ngoài đã nói gì vậy nhỉ?
Rất nhanh, Tuệ Tử đã biết rồi.
Sau bữa tối, Vu Kính Đình rảnh rỗi không có gì làm, anh đưa Tuệ Tử tới nhà họ Dương.
Anh ba nhà họ Dương sống ở căn nhà gạch thứ ba trong thôn, điều kiện gia đình khá giả, cũng chỉ có nhà bọn họ là có ti vi.
Sau bữa tối, người trong thôn không có việc gì làm, đều tụ tập đến nhà bọn họ xem ti vi.
Chiếc ti vi rất nhỏ, là kiểu đen trắng, có ăng-ten, chương trình chiếu sáng cũng chỉ có vài kênh, vô cùng đơn điệu.
Cả thôn chỉ có mỗi một chiếc, người đến xem ti vi nhiều vô kể, muốn ngồi cũng chẳng ngồi được.
Phần tử “xấu xa” như Vu Kính Đình còn có thể ngồi được trên một chiếc ghế nhỏ.
Bấy giờ ti vi đang chiếu bộ phim “Bến Thượng Hải”, Vu Kính Đình cảm thấy vợ mình với cô diễn viên trong phim có chút giống nhau, có điều nhân phẩm của vợ anh tốt hơn nhiều so với loại phụ nữ một chân đạp hai thuyền kia.
Thực ra Tuệ Tử không có hứng thú lắm với loại phim truyền hình thời xưa này, nhất là người lại nhiều như vậy, chui rúc một chỗ, trong không khí vừa có mùi khói thuốc vừa có mùi người, cô không thích.
Nhưng lại không thể ngăn nổi sự nhiệt tình của tên lưu manh.
Kết hôn lậu thế rồi, mà cô vẫn chưa bao giờ xuất hiện cùng anh ở nơi “trọng đại” như thế này.
Hai người nắm tay bước vào nhà, ngay lập tức trở thành tâm điểm.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn sang, ánh mắt nhìn Vu Kính Đình có chút vi diệu.
Vu Kính Đình liếc nhìn, đột nhiên tức giận.
Chiếc ghế nhỏ “VIP” ở giữa hàng đầu tiên vốn là của anh.
Thế mà lúc này lại có người ngồi ở đó.
Vu Kính Đình vốn muốn dùng vị trí này để cho Tuệ Tử thấy, ở trong thôn anh là người có “địa vị” như thế nào.
Song vị trí này đã bị cướp mất, anh rất muốn xem xem, tên chó má nào gan lớn như vậy, dám ngồi chỗ của anh.
Vừa nhìn thì hay lắm, đây chẳng phải là thằng chó Lý Hữu tài đó sao.
Tuệ Tử nhìn qua, cũng hít vào một hơi.
Đây là??!
Lẽ nào Lý Hữu Tài bị cô tính kể mấy lần, bị đánh đến nỗi não úng nước luôn rồi à?
Đây là hành động vi diệu gì vậy?
Vu Kính Đình muốn đập hắn ta mà còn chưa có cơ hội, thế mà hắn lại tự dâng mình tới cửa?
Lý Hữu Tài nhìn thấy Vu Kính Đình dẫn Tuệ Tử đi vào, ánh mắt lóe lên tia đắc ý.
Hắn phải tung chiêu lớn, có thể đuổi cút được tên côn đồ này hay không thì phải xem hiện tại thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...