Sau khi xuống xe lửa, mặc kệ Mạnh Đình Tùng khuyên bảo thế nào, Tô Tú Tú vẫn không chịu đi bệnh viện kiểm tra.
Chỉ nói cô không sao, thân thể rất tốt.
Mạnh Đình Tùng không lay chuyển được cô, chỉ cảm thấy bề ngoài cô nhóc này tuy rằng nhu nhược.
Trên thực tế, tính tình lại rất quật cường.
Không có cách nào, anh lại đánh giá từ trên xuống dưới một lần, thấy Tô Tú Tú không buồn bã ỉu xìu như trước.
Cũng không miễn cưỡng cô nữa.
Cứ như vậy, hai người đi mấy chuyến xe buýt.
Một đường xóc nảy, rốt cục đến quê hương Tô Tú Tú.
Vừa vặn Mạnh Đình Tùng có một người quen ở gần đó.
Trước hết đưa theo Tô Tú Tú đến nhà chiến hữu Đinh Hướng Vinh.
Bạn cũ đoàn tụ, hai người đều hết sức vui vẻ.
Đinh Hướng Vinh đề nghị Mạnh Đình Tùng ngủ lại nhà mình.
Hai người cũng dễ uống rượu, ôn chuyện cũ.
Tô Tú Tú vốn định để Mạnh Đình Tùng ở lại đây trước.
Cô về nhà lấy đồ, lại đến gặp anh.
Đáng tiếc, Mạnh Đình Tùng lại không yên tâm, liều chết ngăn cản không cho cô đi một mình.
Còn nói chờ anh hỏi thăm tin tức, ngày mai sẽ cùng cô trở về.
Tô Tú Tú ngước mắt nhìn, Mạnh Đình Tùng đang rất quan tâm, hoàn toàn suy nghĩ cho cô.
Trong lòng không khỏi mềm nhũn, miệng cũng không nói gì nữa.
Đi theo anh ở lại Đinh gia.
Thật ra ngẫm lại, đời trước, mệnh Tô Tú Tú không tốt, cả đời lên lên xuống xuống, khúc chiết không ngừng.
Cũng là vì lúc thiếu niên gặp nạn, gặp được Mạnh Đình Tùng, nhận được sự quan tâm và giúp đỡ của anh.
Lúc này cũng không hoàn toàn mất đi lòng tin với tất cả mọi người.
Về sau, cô tuy rằng thành danh, nhưng cũng không đi lên con đường tà giáo vơ vét của cải.
Đáng tiếc, có thân duyên ân oán với một nhà bác cả, tóm lại vẫn phải do cô tự tay cởi bỏ mới thỏa đáng.
Tô Tú Tú không có ý định để Mạnh Đình Tùng tham gia.
*
Buổi tối hôm đó, Mạnh Đình Tùng và Đinh Hướng Vinh ngồi trên bàn gần lò sưởi, vừa uống rượu vừa ôn chuyện.
Trò chuyện một hồi, đã hỏi thăm chuyện Tô gia ra.
Thì ra, hai ngày trước, người của đồn công an đã dẫn bác dâu cả của Tô Tú Tú đi, hơn nữa còn trực tiếp tạm giam.
Chuyện ác bác dâu bán cháu gái kia, cũng đã truyền ra ở mười dặm tám xã.
Mọi người đều mắng Mã Đại Cước thật không phải là thứ gì tốt.
Đinh Hướng Vinh nhắc tới người này, cũng không nhịn được lắc đầu.
"Bà già kia vốn là người đàn bà chanh chua nổi tiếng mười dặm tám xã, luôn ngang ngược không nói đạo lý.
Người đàn ông của bà ta lại là một người trung thực, tính tình không cầm lên được, tùy ý trong ngoài theo lời bà ta, làm ầm ĩ lung tung.
Còn không phải là chuyện mấy tháng trước mới nghe nói sao, Mã Đại Cước leo lên một nhà họ hàng xa cách tám ngàn dặm, đưa con gái ruột Tô Thu Bình của bà ra đến Hồng Kông.
Vì chuyện này, bà ta cũng đắc ý không ít.
Nói thẳng con gái của bà ta có tạo hóa lớn, tương lai khẳng định mạnh hơn tất cả cô gái toàn công xã.
Lúc này mới qua hai tháng, bà ta lại bán cháu gái nuôi ở nhà bà ta cho bọn buôn người.”
Trò chuyện một hồi, hai người lại cạn một chén rượu, ăn hai miếng dưa muối.
Mạnh Đình Tùng cũng nói với anh ấy chuyện của Tô Tú Tú.
Đinh Hướng Vinh lúc này mới vội vàng vỗ chân nói: "Khó trách tôi thấy cô nhóc cậu đưa đến có vài phần quen mắt.
Cậu lại nói đó là em gái cậu.
Không ngờ cô nhóc chính là con gái nhỏ mệnh khổ của nhà họ Tô.
Ai, may mắn là được các người cứu.
Bằng không, đời này của cô nhóc ấy có thể sẽ bị hủy.”
Đinh Hướng Vinh không khỏi có hơi thổn thức.
Rất nhanh, anh ấy lại nhắc nhở:
“Theo tôi thấy, các người tốt nhất không nên trở về Tô gia trước.
Sau khi Mã Đại Cước đi vào, bác cả Tô gia kia gấp đến độ giống như thay đổi thành người khác.
Đi khắp nơi nhờ quan hệ cầu người, muốn đưa vợ ông ta ra.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...