Thập Niên 80 Đại Sư Huyền Học


Lại một lát sau, trong miệng ông ấy mới nói lung tung: "Trên người cô nhóc kia chẳng lẽ còn có mê hồn dược? Nhìn em và Tiểu Tùng xem, đều vừa mới quen biết cô nhóc này, đã ước gì muốn đi lên chăm sóc nó rồi.

Dù sao, anh chính là một ông già tâm địa sắt đá xấu xa, hết lần này tới lần khác không muốn chiều cô nhóc này.

Mấy ngày nay, anh lại muốn cẩn thận nhìn xem cô nhóc kia có nhân phẩm gì?"
Nghe xong lời này, Ngũ phu nhân không nhịn được bắt đầu muốn đánh ông ấy.

“Lòng của anh đã lệch lạc, thật sự biến thành lòng dạ sắt đá.

Nghe anh nói lời gì kia, một cô gái nhỏ chưa lớn như thế, có thể là người xấu gì? Để em nói, chính anh đang suy nghĩ quá nhiều.
Dung Ngũ gia lại cười lạnh nói: "Em cũng không ngẫm lại, hai con sói mắt trắng lúc trước chúng ta nuôi ở bên người kia, chẳng phải cũng ôm tới nuôi từ nhỏ sao.

Những năm đó, hai vợ chồng già chúng ta chưa bao giờ bạc đãi bọn họ.

Hai tên súc sinh này thì hay rồi, không nói cảm ơn báo đáp, lại hại chúng ta như vậy.


Nếu chỉ hại anh, nhân phẩm anh kém cũng sẽ nhận.

Nhưng mà, hai chân này của em nếu không phải vì hai tên súc sinh kia, sẽ bị thành như vậy không? Em nằm ở trên giường không dậy nổi, ngay cả bưng trà rót nước cũng không thấy người.

Mệt em đối tốt với bọn họ như vậy, bọn họ lại nói em không phải khắp nơi.”
Nói tới đây, hai mắt Dung Ngũ gia đã đỏ lên.
Ngũ phu nhân đành phải dịu giọng khuyên ông ấy: "Chuyện quá khứ cũng đã qua, chúng ta đừng nhắc lại nữa.”
Dung Ngũ gia lại nói: "Sao có thể không đề cập tới, em vẫn cảm thấy là em liên lụy anh, động chút là nháo loạn, luôn cảm thấy mình chết là tốt rồi.

Nhưng em làm sao không ngẫm lại, nếu em chết, một ông già như anh sống còn có hi vọng gì.

Chẳng bằng cũng chết theo em thì tốt hơn.”
Nghe xong lời này của ông ấy, Ngũ phu nhân khổ sở đến nước mắt cũng chảy xuống.

“Anh nói lời này không phải đâm tim em sao? Được được được, về sau em không nói lời giận dỗi kia được chứ? Em què chân, sẽ làm gánh nặng của anh, muốn vứt cũng vứt không ra, cùng ông già anh sống thật tốt là được rồi.”
“Đây chính là em nói, không được đổi ý.” Sắc mặt Dung Ngũ gia lúc này mới dịu đi chút, tiện tay giúp Ngũ phu nhân đắp chăn lại.

Hai vợ chồng già bọn họ, vợ chồng thiếu niên thành bạn già, cuộc sống có khổ có khó khăn cũng giúp đỡ lẫn nhau chịu đựng được.
Lúc trước, bọn họ đều một lòng chỉ nghĩ cho đối phương, luôn muốn làm cho đối phương tốt hơn.

Ngược lại sinh ra rất nhiều chuyện phiền lòng.
Hiện tại rất tốt, cũng xem như nhờ phúc của Tô Tú Tú, thế mà nói ra khúc mắc.
  *
Hai vợ chồng già đóng cửa phòng trò chuyện tâm sự, bên kia, Tô Tú Tú cũng không ngủ.
Nhân lúc bóng đêm, cô lại lục hộp đồ trang điểm của bà nội ra.

Mượn ánh sáng đèn pin, tỉ mỉ xem xét.
Bên ngoài hộp trang điểm này hoa điểu ngư trùng đều được làm vô cùng tinh xảo, mở ra thì phía trên cùng của hộp là một giá kính để gương, gương đã sớm không còn, phía dưới là từng dãy ngăn kéo nhỏ, trong ngăn kéo là những chiếc hộp nhỏ được chế tác tinh tế.
Tô Tú Tú lấy ra từng hộp ra nhìn kỹ, đều là trang sức, chỉ tiếc những thứ khác vàng bạc ngọc ngà đã sớm không còn, chỉ để lại một chiếc lược gỗ.
Cô cẩn thận cầm trong tay sờ soạng, trong lòng lại sinh ra vài phần cảm giác thân thiết không nói nên lời.

Vì thế, lại tiếp tục nhìn xuống.
Kiếp trước, những người đó vì lấy lòng cô, đưa không ít đồ cho cô, trong đó bao gồm cả đồ chơi là đồ cổ văn hoá.
Thứ tương tự Tô Tú Tú cũng đã từng thấy, chỉ là đều không tinh xảo như vậy.


Đăng độc quyền ở


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận