Dung Ngũ gia vừa thấy bà khóc, vội vàng an ủi: "Nhìn em xem, lại nhắc tới những chuyện cũ năm xưa này làm gì? Nhanh ngừng khóc, cẩn thận ánh mắt của em.
Được rồi, anh đồng ý với em là đựơc, anh không đuổi cô nhóc kia đi, cũng không tìm cô nhóc đó gây phiền toái, đựơc chưa?"
"Gì mà chuyện cũ năm xưa, những chuyện kia vĩnh viễn đều không qua được.
Năm đó nếu như không phải vì em, anh cần gì phải ép buộc ở lại nơi này? Lăn qua lăn lại hơn nửa đời người, chịu bao nhiêu tội, anh vốn là một người kiêu ngạo, lại từng ở chuồng bò, bị đánh, chịu đói.
Khi đó, nếu không phải anh em Mạnh gia giúp đỡ anh, chỉ sợ ngay cả mạng anh cũng đã không còn.
Đời này em thật sự nợ anh quá nhiều, đến chết cũng không hết.” Bà nói, nước mắt chảy càng nhiều.
Dung Ngũ gia vừa giúp bà lau nước mắt, vừa nói: "Còn không phải có em ở bên cạnh anh sao? Nếu năm đó anh về đến nhà lại không gặp được em, anh mới thật sự sống không nổi nữa đấy.
Nhưng em dù gian nan thế nào, còn không phải cố nén luôn chờ anh về nhà sao.
Khi đó, anh đã cảm thấy đời này sống một lần không uổng phí.
Bây giờ thì tốt rồi, gì cũng đã qua, nhà ở và cửa hàng cũng đã trả về, cuộc sống của chúng ta cũng tốt hơn.
Em luôn nghĩ về những chuyện này để làm gì? Có phải hai tên súc sinh khốn kiếp kia lại chạy đến trước mặt em nói gì không?"
Nói tới đây, trong lòng ông ấy vừa vội vừa tức, miệng lại mắng: "Anh đã sớm nói với em, bảo em đừng để ý tới hai tên khốn kiếp kia.
Đã chính thức đoạn tuyệt quan hệ nuôi dưỡng, bọn họ không tính là con cái của chúng ta.
Chờ tương lai chúng ta không chịu được, cũng không cần bọn họ dưỡng lão chăm sóc cuối đời.
Qua hai năm nữa, anh đi tìm chỗ tốt, hậu sự đều giao cho Tiểu Tùng là xong."
Ngũ phu nhân nghe xong lời này, không nhịn được đánh ông ấy hai cái, miệng nói: "Ông già này nói bậy bạ gì đó? Không phải lúc trước đã tìm thầy bói xem thử rồi sao, anh sống lâu lắm.
Đến tuổi già, còn có thể gặp được người giúp anh đổi vận, phúc khí rất lớn."
Dung Ngũ gia sợ bà lại đau lòng, đành phải nói theo bà: "Được được được, chúng ta đều là người có phúc, ngày hưởng phúc còn ở phía sau."
*
Bên kia, Tô Tú Tú ở trong miệng bọn họ, lúc này đang ngồi ở trên giường, thừa dịp bóng đêm, sờ sờ hộp đồ trang sức bà nội để lại.
Rốt cuộc vẫn không mở ra, chỉ cẩn thận đặt lại trong ngăn tủ bên giường.
Nếu đã lựa chọn ở lại Dung gia, sao lại cần sinh ra một loại duyên phận khác? Về phần mở hộp trang sức này, hình như cũng không vội nhất thời.
Nghĩ tới đây, Tô Tú Tú thu dọn một lát, ngã đầu liền ngủ.
Bởi vì buổi chiều phơi chăn, lại đổi đệm chăn mới.
Tô Tú Tú chỉ cảm thấy bốn phía mềm mại nóng hầm hập, còn có mùi vị mặt trời.
Cô dứt khoát vùi đầu vào trong chăn, lăn lộn một vòng, tìm tư thế thoải mái nhất.
Rất nhanh, cơn buồn ngủ đã tới.
Lại nói tiếp cũng buồn cười, đời trước cô luôn sầu lo quá nặng, quanh năm luôn mất ngủ.
Biện pháp gì cũng đã dùng, danh y cũng đã khám không ít.
Nhưng tật xấu này lại không cách nào chữa khỏi.
Quanh năm suốt tháng, có thể có hơn mười ngày ngủ ngon đã là không tệ rồi.
Trọng sinh trở lại năm mười lăm tuổi, tật mất ngủ của cô lại không trị mà khỏi.
Không kén giường, không chú ý lung tung, đầu dính gối, đã có thể lập tức ngủ thiếp đi.
Đây xem như là một chuyện may mắn.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Tô Tú Tú còn đang suy nghĩ, ngày mai dậy thật sớm mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...