Mạnh Đình Tùng vừa nói chuyện phiếm với Dung Ngũ gia, vừa chú ý Tô Tú Tú.
Anh sợ cô gái nhỏ này da mặt mỏng, vừa tới Dung gia thì ngượng ngùng hạ đũa.
Vì thế, liên tiếp gắp thức ăn cho cô.
Cứ như vậy, trong bát Tô Tú Tú luôn đầy, không cần chính cô gắp thức ăn.
Một hai đi tới, Dung Ngũ gia cũng chú ý tới bọn họ bên này.
Ông ấy híp mắt quan sát qua lại giữa Mạnh Đình Tùng và Tô Tú Tú.
Lại nói tiếp, Mạnh Đình Tùng năm nay mười chín tuổi, cậu chàng lịch sự tài giỏi.
Tô Tú Tú mười lăm tuổi, tuy nói bộ dáng nhỏ gầy chút, nhưng không chịu nổi mặt cô nhóc này lớn lên rất tốt.
Qua hai ba năm nữa, cô lớn lên chút, dáng người mở rộng.
Hai người này đứng cùng một chỗ, thật đúng là rất xứng đôi.
Dung Ngũ gia càng nghĩ càng cảm thấy hai người thích hợp.
Chỉ tiếc, thằng nhóc ngốc Mạnh Đình Tùng kia hình như còn chưa thông suốt, căn bản không nghĩ tới phương diện này.
Dung Ngũ gia tức giận đến mức hận không thể đi qua gõ não anh.
Ngũ phu nhân ngồi bên cạnh ông, không cần hỏi cũng biết Ngũ gia đang suy nghĩ gì.
Hơn nữa, biểu tình của ông càng ngày càng khoa trương.
Ngũ phu nhân không thể nhịn được nữa, ngay ở bàn cơm dưới đất kéo kéo tay áo ông, dùng ánh mắt cảnh cáo ông đừng quá phận.
Dung Ngũ gia lúc này mới mở mắt, lại ân cần giúp vợ ông ấy gắp thức ăn.
Nhắc tới cũng khéo, lúc ông gắp thức ăn, đúng lúc Mạnh Đình Tùng cũng gắp thức ăn cho Tô Tú Tú.
Ngay lập tức, Dung Ngũ gia nhìn vợ ông một cái, giống như là đang nói, có thấy không, đây chính là chứng cớ.
Trong lúc nhất thời, Ngũ phu nhân vừa tức vừa buồn cười, đành phải trừng mắt nhìn ông một cái.
Dung Ngũ gia lúc này mới thành thật.
Bọn họ lần này anh tới em đi trao đổi ánh mắt, tất nhiên là không tránh khỏi ánh mắt Tô Tú Tú.
Cô chỉ cảm thấy sự tương tác giữa hai vợ chồng già này, lại rất thú vị.
Về phần ý nghĩ của Dung Ngũ gia vừa vặn hợp ý cô.
Nếu ông có ý tác hợp cô và Mạnh Đình Tùng, cũng xem như giúp cô rất nhiều.
Ngược lại Mạnh Đình rất thoải mái, căn bản không phát hiện khác thường của ba người khác, còn vừa giúp Tô Tú Tú gắp thức ăn, vừa cùng Dung Ngũ gia sơn nam hải bắc nói chuyện phiếm.
Mặc kệ nói như thế nào, bữa cơm này ăn xong, mỗi người đều rất tận hứng.
Sau khi cơm nước xong, Tô Tú Tú nhớ tới cô là bảo mẫu, nên chủ động dọn dẹp bàn.
Mạnh Đình Tùng cũng ở một bên giúp cô.
Sau đó, anh thậm chí đuổi tới trong phòng bếp, đuổi Tô Tú Tú đi, còn mình ngồi trên băng ghế rửa bát đũa.
Miệng còn nói:
"Hôm nay, anh ở đây, sẽ cho em nghỉ.
Chờ anh đi, em lại chính thức đi làm!"
"Ai.” Tô Tú Tú cũng không từ chối.
Ngược lại ngồi xổm một bên, cầm khăn lau, giúp Mạnh Đình Tùng lau khô bát anh đã rửa sạch.
Cứ như vậy hai người một người rửa chén một người lau, phối hợp cũng thuận tay.
Bên kia, Dung Ngũ gia ở lại trong phòng lại không có lòng dạ nào xem TV, ngược lại đứng ở bên tường thò lỗ tai nghe động tĩnh trong phòng bếp.
Hai người kia cũng không có chuyện gì không thể cho ai biết, thường xuyên có thanh âm xuyên thấu qua vách tường truyền tới.
Hai người còn có nói có cười, không chút câu nệ.
Dung Ngũ gia nghe xong, thì không nhịn được đánh giá với vợ: "Em còn nói không có chuyện gì, anh thế nào càng nhìn hai người này càng có mờ ám."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...