Chỉ là không phải do cô nghĩ nhiều, Ngũ phu nhân lại nhỏ giọng nói.
"Anh nhìn anh xem, đừng dọa đứa nhỏ nữa.
Ngũ gia, anh nói chuyện chú ý chút."
Dung Ngũ gia tuy rằng tính tình không tốt, nhưng đối với vợ của mình lại thập phần săn sóc.
Vừa nghe bà khuyên như vậy, rên rỉ một tiếng, lại nói với Mạnh Đình Tùng: "Vậy cứ như vậy đi, tháng đầu tiên cho mười đồng, làm tốt thì ở lại, tháng sau lại cho tăng tiền.
Nếu làm không tốt, tháng sau, bác tự mình đưa con bé về nhà cháu."
Mạnh Đình Tùng nghe như vậy, cũng mặc kệ nhiều như thế, gật đầu nói: "Vậy chúng ta quyết định rồi.
Tú Tú, công việc này của em xem như đã định rồi, còn không mau cảm ơn Ngũ phu nhân đi."
Ngũ phu nhân vội vàng nói: "Không cần, không cần, Tú Tú chịu đến nhà chúng ta, bác thích còn không kịp đâu."
Tô Tú Tú nhìn khuôn mặt hòa khí của bà, lời từ chối đến bên miệng, thế nào cũng không nói nên lời.
Vốn cô cũng không muốn làm bảo mẫu, chỉ là tuổi cô thật sự quá nhỏ, bộ dạng lại càng lộ vẻ còn nhỏ.
Một mình ở bên ngoài, làm việc có nhiều bất tiện.
Chẳng bằng tìm một chỗ ở lại một thời gian, điều trị thân thể, lại mưu đường lui.
Hơn nữa, trong lòng cô thập phần thân thiết Ngũ phu nhân.
Chỉ cảm thấy nếu chăm sóc người này, thì không có gì không vui.
Cứ như vậy nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Tô Tú Tú cũng xem như đồng ý, thật sự có được công việc làm bảo mẫu ở Dung gia này.
*
Xế chiều hôm đó, Tô Tú Tú cầm hành lý, chính thức vào ở Dung gia.
Nhà Dung gia tuy rằng chiếm diện tích không lớn, nhưng lại là độc môn độc viện.
Sân nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.
Trong sân có cây, có giá nho, còn có bồn hoa khéo léo.
Có thể tưởng tượng, hai vợ chồng già Dung Ngũ gia và Ngũ phu nhân, cũng rất chú ý tình thú trong cuộc sống.
Tô Tú Tú được an bài ở trong phòng nhỏ phía đông dựa vào tường sân.
Bảo mẫu ban đầu cũng từng ở, xem như sạch sẽ, trong phòng có một bếp lò than tổ ong, ống khói đón ra ngoài cửa sổ.
Xế chiều hôm đó, Mạnh Đình Tùng giúp Tô Tú Tú quét dọn trong ngoài phòng một lần nữa.
Cái bếp lò kia cũng bị anh tinh tế kiểm tra một phen.
Tô Tú Tú đưa chăn và đệm giường trên giường ra sân phơi nắng.
Ngũ phu nhân cách cửa sổ thấy cô bận rộn trong sân, quay đầu nói với Dung Ngũ gia, "Cô gái nhỏ đều thích sạch sẽ, không tiện dùng đồ người khác dùng rôi, anh cầm ga giường mới trong tủ đưa qua cho con bé đi."
"Làm gì có nhiều chú ý như vậy? Nó làm bảo mẫu, chứ không phải tới đây làm tiểu thư.
Lúc này vừa mới tới nhà chúng ta, phải xem nhân phẩm trước rồi hãy nói.
Em cũng đừng vội vàng đối tốt với người ta, vạn nhất lại gặp phải một con sói mắt trắng nhỏ.
Đến lúc đó, chỉ có em khóc.” Dung Ngũ gia không nhịn được khuyên bà.
Ngũ phu nhân mặc dù có hơi chột dạ, nhưng vẫn nói: "Cô gái nhỏ này không giống với những người trước kia, đôi mắt của con bé rất sạch sẽ, vừa nhìn dã thấy tâm không xấu.
Cho dù lúc trước con bé gặp tội, lòng đề phòng nặng, nhưng chúng ta đối xử tốt với nó, con bé tất nhiên sẽ hiểu.
Hơn nữa, anh lấy tới những thứ kia đều có màu sắc tươi sáng, cô gái nhỏ dùng mới thích hợp.
Không cho con bé dùng, để ở trong tủ làm gì đâu?"
Dung Ngũ gia sợ bà tức giận, cũng không tiếp tục nói chuyện với bà.
Rốt cuộc theo lời bà, lấy ra ga giường mới, chăn mới, đưa qua cho Tô Tú Tú.
Đến phòng đông, ông ấy cũng chỉ nói dù sao để không cũng vô dụng, Ngũ phu nhân nói lấy tới tặng cho Tô Tú Tú.
Mạnh Đình Tùng lập tức bảo Tô Tú Tú nhận lấy.
Dung Ngũ gia rất nhanh xoay người đi ra ngoài.
Mạnh Đình Tùng lúc này mới dặn dò Tô Tú Tú một lần nữa.
"Ngày thường Ngũ gia tuy nghiêm khắc, nói chuyện cũng không dễ nghe, nhưng tâm tình lại rất tốt, làm người cũng hào phóng.
Về sau, e.
chỉ cần kiên định làm việc.
Ông ấy tất nhiên cũng sẽ đối xử tốt với em."
"Vâng.” Tô Tú Tú thuận miệng đáp.
Mạnh Đình Tùng nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói: "Nếu như thật sự không được, em lại bị ông ấy tức giận, thì đi tìm Ngũ phu nhân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...