Thập Niên 80 Đại Sư Huyền Học


Đêm hôm đó, vì không phải ở một mình một phòng, Tô Tú Tú cũng không vội vã mở hộp của bà nội ra.
Đã nghĩ chờ thu xếp ổn thỏa lại, có rảnh lại chậm rãi nhìn kỹ.
Đến ngày hôm sau, Mạnh Đình Tùng quả nhiên cáo biệt chiến hữu, dẫn theo Tô Tú Tú cùng nhau vào trong Bắc Kinh.
Trên đường đi, họ đổi vài chuyến xe buýt.
Oán hận chất chứa trong lòng Tô Tú Tú đã tiêu tan, hơn nữa lúc này cô cũng đã thích ứng.

Cho nên, tinh thần xem như không tệ.
Mạnh Đình Tùng vốn lo lắng cô chịu không nổi, vừa thấy cô như vậy, cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Sau khi đến nơi, đã sớm qua giờ cơm.
Mạnh Đình Tùng đau lòng Tô Tú Tú, cũng sợ cô đói bụng, nên dẫn cô đi tìm một nhà hàng quốc doanh gần đó ăn cơm trưa.
Lúc này, đồ ăn khá rẻ, món ăn có thịt cũng chỉ bán tám hào, nhưng phải dùng phiếu lương thực.

Cũng may, Mạnh Đình Tùng đã sớm có chuẩn bị.

Bọn họ gọi hai mặn hai chay, đều là đồ ăn có dầu mỡ.
Tô Tú Tú vốn cũng không muốn ăn nhiều.

Nhưng tự khi trọng sinh trở về, đúng là chịu tội.

Trong tay bọn buôn người, cô không ít lần đói khát chịu lạnh.

Hơn nữa, nền tảng của cô vốn cũng không tốt.

Lại lăn qua lăn lại như vậy một lần, cả người đều hư ảo.
Vừa nhìn thấy đĩa sườn được bưng lên, ngửi thấy mùi thịt mê người kia, trong miệng Tô Tú Tú đã không tự chủ được mà bắt đầu tiết ra nước miếng.
Mạnh Đình Tùng cũng nhìn ra cô thèm ăn, nên cười nói: “Ăn thoải mái, nếu không đủ, anh sẽ đi mua thêm cho em.”
Anh vừa nói, vừa gắp miếng thịt sườn lớn đặt ở trong bát cơm của Tô Tú Tú.
“Ai.” Tô Tú Tú thuận miệng đáp lời, cũng không khách khí với anh, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Trước sau hai đời, cô ở trước mặt Mạnh Đình Tùng luôn rất thoải mái, cũng sẽ không tiếp tục duy trì phong cách của đại sư.
Chỉ là, rất nhiều chuyện cô đã sớm dưỡng thành thói quen.

Ăn cơm vẫn là rụt rè, còn có vài phần nhã nhặn.
Mạnh Đình Tùng sợ da mặt cô mỏng, ngại ăn nên gắp thức ăn vào bát cô.
Tú Tú ăn chậm.

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn trong bát cô đã chất thành núi nhỏ.
Tô Tú Tú không nhịn được ngước mắt nhìn Mạnh Đình Tùng, anh lại cười nói: “Em ăn nhiều chút, nếu không người sẽ không cao.”

Đây rõ ràng chỉ là một câu nói đùa, nhưng Tô Tú Tú nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của anh, trong lúc nhất thời mặt có hơi nóng lên, ma xui quỷ khiến giống như nói một câu.
“Anh Mạnh, em muốn ăn cơm anh làm.”
Mạnh Đình Tùng nghe xong lời này của cô, độ cong trên khóe miệng lại càng lớn.
“Được, có cơ hội, anh thể hiện tài năng cho em xem.

Cũng không phải anh khoác lác, đầu bếp trong tiệm này làm đồ ăn thật đúng là không ngon bằng đồ ăn anh làm.”
“Ừ.” Tô Tú Tú gật đầu đồng ý, lập tức lại nâng bát bát cơm lên, không nhìn anh nữa.
Tính ra, cô cũng đã là người bốn năm mươi tuổi, đời trước lại luôn bình tâm như nước.
Cũng không biết là nguyên nhân sống lại, hay là bởi vì cô có ý đồ với anh.
Vừa nhìn thấy Mạnh Đình Tùng hơn hai mươi tuổi nhếch miệng cười với cô, Tô Tú Tú đã không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Cô thật sự sợ mình xấu mặt, vì vậy không nói nhiều nữa, chỉ vùi đầu ăn cơm.
Mạnh Đình Tùng cũng muốn cô ăn nhiều, nên tiếp tục giúp cô gắp thức ăn.
Vất vả lắm ăn chén cơm vào bụng, Tô Tú Tú đã cảm thấy bụng nhỏ của cô như phồng lên.
Mạnh Đình Tùng bên kia còn chê cô ăn ít, miệng nói: “Không ăn nữa sao? Sức ăn của em quá nhỏ.”
“......” Tô Tú Tú nhất thời im lặng.
Mạnh Đình Tùng hai mươi tuổi, cũng không trầm mặc ít nói như ba mươi năm sau.


Đôi khi anh cũng hay cằn nhằn như bà già.
Nhưng cô lại thích nghe anh nói chuyện, anh nói gì cô cũng thích.

Giống như chỉ cần ở bên cạnh anh, cô sẽ vui vẻ phát ra từ đáy lòng.
  *
Sau khi cơm nước xong, Mạnh Đình Tùng quen đường, tìm một nhà khách.
Đăng ký xong, bọn họ đều tự vào phòng của mình.
Thu dọn một lát, Mạnh Đình Tùng lại tới tìm Tô Tú Tú, nói với cô: “Buổi chiều anh còn có một số việc quan trọng cần phải ra ngoài một chuyến, một mình em ở trong nhà khách được không?”
Tô Tú Tú đương nhiên là không thành vấn đề.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận