Tô Quảng Mậu vừa lau nước mắt, vừa tiếp tục giải thích: "Việc này bác thật sự không biết.
Tú Tú, sao cháu lại không tin bác?”
Nếu như ông ta chứng thực việc này trước mặt mọi người, khẳng định cũng phải ngồi tù.
Chỉ tiếc, cho tới bây giờ, mặc cho ông ta khóc đến đáng thương lại uất ức, người bên ngoài lại chỉ cảm thấy người này ghê tởm, sẽ không vì ông ta mà nói nửa câu tốt đẹp.
Lúc này, Tô Tú Tú lại nhẹ giọng hỏi: "Việc này thật sự không phải bác ra chủ ý cho bác dâu?"
“Dù nói thế nào, cháu cũng là cốt nhục của em trai bác, Tô Quảng Mậu bác cho dù lại khốn kiếp, cũng không thể làm ra loại chuyện không bằng heo chó này!"
Tô Tú Tú lại hỏi: "Vậy chuyện chị họ đi Hồng Kông, tóm lại là do bác quyết định, theo tính tình của bác gái, bà ta xem chị họ như con mắt mà yêu thương, làm sao nỡ để chị ấy vượt biển rời khỏi quê hương?"
Hỏi đến nước này, Tô Quảng Mậu cũng không có biện pháp đổ toàn bộ mọi chuyện lên người vợ ông ta, chỉ đành miễn cưỡng đáp: "Việc này đúng thật là bác quyết định, nhưng bác cũng là vì suy nghĩ cho cháu.
Tương lai chị họ cháu có tiền đồ tốt, đối với cả nhà chúng ta đều tốt, trên mặt cháu cũng có vinh quang.”
Nghe đến đó, người chung quanh rốt cục không thể nhịn được nữa.
Có người tính tình ngay thẳng, hô với Tô Tú Tú: "Nha đầu à, cháu ngàn vạn lần đừng tin lời ngon tiếng ngọt của thằng già Tô Quảng Mậu.”
Cũng có người chửi ầm lên: "Tô Quảng Mậu, ông còn là người hay không, thế mà thật có thể làm ra loại chuyện thất đức này? Chúng tôi còn đang kỳ quái, ông và vợ ông ba đời bần nông, ở đâu ra họ hàng xa ở Hongkong?”
“Cái gì gọi là Tô Thu Bình tương lai có tiền đồ, sẽ chăm sóc Tô Tú Tú? Tô Tú Tú nếu đi Hồng Kông, không chừng sẽ chữa khỏi lỗ tai? Ông ngoại con bé cũng không phải ông ta, lấy hết tài sản nhà người ta mà một xu cũng không nỡ cho Tô Tú Tú tiêu.
Ông ngoại con bé nhất định sẽ chi rất nhiều tiền chữa bệnh cho cháu gái, để cháu gái chăm chỉ học hành, tương lai cho con bé một tương lai tốt đẹp.
Nha đầu này vừa thông minh vừa phúc hậu thì có thể kém chỗ nào?”
“Đáng hận Tô Quảng Mậu này, làm hỏng tiền đồ cháu gái không nói, còn mất lương tâm bán nó đi.”
“Ngày xưa, chúng ta thật đúng là coi thường ông ta, nhìn ông ta trung thực, không nghĩ tới đầy bụng đều là nước xấu.”
“Được rồi, chúng ta cũng đừng nghe ông ta nói hươu nói vượn.
Đến lúc đó, chúng ta phản ứng lại với đồng chí đồn công an chút, bọn họ đương nhiên có biện pháp trị được cả nhà lòng dạ đen tối này.
Tốt nhất là mang nha đầu xấu xa Tô Thu Bình về, xem cả nhà bọn họ còn đắc ý thế nào.”
Tô Quảng Mậu không nghĩ tới, ông ta nhất thời không cẩn thận, lại bị Tô Tú Tú vòng vào.
Đạp một cước vào vũng bùn không nói, muốn rửa cũng rửa không sạch.
Nói không chừng, ông ta thật đúng là sẽ bị đưa đến đồn công an thẩm vấn.
Trong lúc nhất thời, bộ mặt thành thật như bị oan khuất kia của Tô Quảng Mậu, làm thế nào cũng duy trì không nổi nữa.
Tất cả thôn dân ở đây đều chỉ trỏ ông ta, có người mắng ông ta lòng dạ hiểm độc.
Có người mắng ông ta thật sự không ra gì.
Còn có người nhận định ông ta là chủ mưu bán Tô Tú Tú, muốn đến đồn công an tố cáo ông ta.
Nghe miệng những người này đầy ô ngôn uế ngữ, trong lòng Tô Quảng Mậu không khỏi nổi giận, cơn tức từ nội tâm sinh ra.
Nếu những người này đều đã nhận định ông ta là một tên khốn kiếp, sao ông ta không thật sự khốn kiếp một lần, cũng để cho đám người này mở mắt, để cho bọn họ biết Tô Quảng Mậu ông ta không phải người dễ bắt nạt.
Nghĩ tới đây, ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tú Tú, miệng lớn tiếng mắng: "Tô Tú Tú, mày thật sự muốn hại chết bác ruột của mày sao? Một nha đầu thật sự ác độc, lại dám gì cũng dám nói ra ngoài, chậu phân gì cũng đổ lên người bác mày! Mày là bắt nạt bác mày miệng vụng về, không biết nói chuyện đúng không? Được rồi, hôm nay tao làm trưởng bối sẽ dạy mày làm người cho tốt.
Đỡ cho mày về sau trở nên càng xấu xa, càng không biết tốt xấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...