Trong lúc nhất thời, trong lòng lão thái thái giống như dầu sôi lửa bỏng, cuối cùng, đành phải "Ai u" một tiếng, miệng nói: "Việc này tôi mặc kệ, bệnh đau đầu của tôi hình như lại phát tác.”
Nói xong, ôm đầu trốn vào trong sân.
Tô Quảng Mậu vừa thấy chuyện đã đến nước này, chỉ dựa vào ông ta và mẹ đã không thể vãn hồi cục diện.
Nói không chừng, mẹ thật sự sẽ bị đưa đến đồn công an thẩm vấn.
Mà mấu chốt của tất cả chuyện này, chính là trên người cháu gái Tô Tú Tú của ông ta.
Chỉ cần Tô Tú Tú chịu nhả ra, cô không đành lòng nhìn bà nội đi tù.
Người khác có bất mãn cỡ nào, cũng không làm nên chuyện gì.
Việc này nếu như có thể xử lý tốt, nói không chừng, còn có thể thuận tay vớt vợ ông ta ra đây.
Nghĩ đến đây, Tô Quảng Mậu quyết định cứng không được thì mềm.
Ông làm bác cả, thành tâm thành ý bồi thường cho Tô Tú Tú, con nhóc kia mềm lòng nhớ lại tình cũ, việc này cũng được giải quyết hơn phân nửa.
Chỉ tiếc, lúc này, thím Phì giống như một bức tường, gắt gao bảo vệ Tô Tú Tú ở phía sau cô.
Tô Quảng Mậu muốn nói chuyện với Tô Tú Tú, còn phải vòng qua bà ấy.
Mà thím Phì kia không có chút hảo cảm với Tô Quảng Mậu, vừa thấy ông ta nhìn sang bên này, lập tức không khách khí hỏi: "Tô Quảng Mậu, ông còn muốn làm cái gì với đứa nhỏ này? Trước mặt mọi người, không cho phép ông làm bậy." Lại nói với Tô Tú Tú, "Tú Tú, cháu đừng sợ, buổi tối hôm nay đến nhà thím ở.
Thím muốn xem, bọn họ có dám đến nhà thím bắt người hay không!”
Tô Quảng Mậu nghe xong lời này, sắc mặt nhất thời trắng bệch, tựa như bị vũ nhục.
Qua một hồi lâu, ông ta đỏ mắt, mở miệng nói ra:
"Chị Phì, chị thế này có thể là vì hiểu lầm tôi, tôi vừa mới đã tỉnh táo lại.
Mấy năm nay, đúng thật là Tô Quảng Mậu tôi làm không tốt, làm không đúng.
Tôi làm người hồ đồ, lại sợ vợ, ngày thường cũng không có bộ dáng đàn ông.
Thật sự thẹn với cháu gái của tôi, cũng thẹn với em trai đã chết của tôi.
Nhưng, hiện tại, tôi cũng coi như suy nghĩ cẩn thận.
Vợ tôi đúng là phạm pháp, nên để cô ấy đi tù cải tạo cho tốt.
Tôi về sau tuyệt không ép Tú Tú đi thay cô ấy nói lời tốt cầu tình.
Dù thế nào tôi cũng phải xin lỗi cháu gái.
Mấy năm nay, là tôi làm bác cả xin lỗi con bé.”
Nói tới đây, Tô Quảng Mậu nhếch miệng, chảy xuống nước mắt hối hận.
Thím Phì không nghĩ tới người này thế mà nói khóc là khóc, nhìn qua giống như thật lòng hối lỗi.
Trong lúc nhất thời, bà ngược lại có hơi không quyết định được chủ ý, nên quay đầu hỏi Tô Tú Tú.
“Này......!Tú Tú, cháu muốn nói chuyện với bác cả không, hình như ông ta biết sai rồi." Lúc này, bà cũng không có biện pháp quản tiếp.
Nói cho cùng, đây cũng là chuyện trong nhà Tô Quảng Mậu.
Cùng lúc đó, các thôn dân cũng đều bị Tô Quảng Mậu mê hoặc.
Mọi người vừa cân nhắc, người này bình thường cũng xem như thành thật.
Ngoại trừ sợ vợ ra, thật đúng là chưa từng làm chuyện gì quá đáng.
Tất nhiên mọi người cũng sẽ không mắng hắn nữa.
Chiêu này lấy lùi làm tiến của Tô Quảng Mậu, có thể xem như đạt được hiệu quả rất tốt.
Chỉ tiếc, Tô Tú Tú đã sớm nhìn thấu thủ đoạn của ông ta.
Nếu bác cả muốn giả bộ vô tội giả bộ uất ức, vậy cô dứt khoát mạnh mẽ chặn lại.
Cô lại muốn nhìn xem, nói những chuyện ông ta làm ra, ông ta còn có thể tiếp tục giả bộ hay không.
Vì thế, Tô Tú Tú cũng không từ phía sau thím Phì đi ra ngoài, chỉ mở miệng nói.
"Bác cả, cháu ở nhà ngài không phải chỉ ở ba ngày, cũng không phải chỉ ở ba tháng, mà là gần ba năm, cháu sống như thế nào, bác không phát hiện hay là căn bản là không muốn nhìn đây?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...