"Mặc kệ là như thế nào, chú vẫn muốn cảm ơn cháu, mấy ngày trước chú có hơi bận nên hôm nay mới có chút thời gian.
"Trình Hồng Đào ngại ngùng nói, ông ấy phải làm một việc cho xưởng thép, vả lại Lục Mãn đã đưa bản vẽ cho ông ấy thì ông ấy cũng phải đốc thúc mọi người sớm làm cho xong, chẳng qua còn chưa có thử nghiệm, vốn hôm nay ông ấy định mang theo máy gieo hạt đến nhưng không ngờ máy gieo hạt lại gặp chút trục trặc, ông ấy cũng không có cách nào mang đến được, nhưng chuyện của máy gieo hạt cũng chỉ chậm thêm vài ngày nữa mà thôi.
"Không sao.
"Lục Mãn lắc đầu nói, đối với chuyện Trịnh Hồng Đào đến tận cửa cảm ơn cô thì thật ra cô cũng không để trong lòng lắm, lúc này cô đang rất quan tâm đến máy gieo hạt, nhìn thấy dáng vẻ áy náy của Trịnh Hồng Đào thì cô đã biết, có vẻ như máy gieo hạt vẫn chưa được Trịnh Hồng Đào làm xong.
"Chú vốn tính hôm nay đến đây cũng mang theo máy gieo hạt, nhưng khi thử nghiệm thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không thể mang đến được, đợi qua hai ngày nữa chú sẽ tự mình đem đến cho cháu.
"Trịnh Hồng Đào cũng không nghĩ sẽ bỏ qua cơ hội gây dựng mối quan hệ tốt với Lục Mãn, lúc này ông ấy rất biết ơn với Lục Mãn.
Ông ấy thật không dám nghĩ đến, ngày đó lỡ như khi ấy nổ tung, vừa lúc ông ấy cũng đi ngang qua đó vậy thì kết cục chờ đợi ông ấy là gì cũng đã rõ.
"Không cần, qua hai ngày nữa cháu sẽ đi cùng cha qua bên đó.
"Lục Mãc lắc đầu, người ta đã đến cảm ơn cô rồi, nhận lấy phần ơn nghĩa này đã xong, về phần được một tấc lại muốn một thước thì thôi đi.
"Quản đốc Trịnh, thứ này rất quý trọng, hai người cầm về đi.
"Trần Tú Phương nhìn món quà mà hai vợ chồng nhà họ Trịnh mang đến, trong lúc nhất thời cô cũng có chút khó xử, bốn hộp sữa mạch nha, còn có mười cân thịt heo, mà thịt heo cũng không dễ mua như vậy, còn có vải dệt, bánh quy cùng kẹo và nhiều thứ khác, đây thật sự là một món quà quý giá, cho dù cô cũng có chút động tâm với nhiều thứ như vậy, nhưng cô cũng không thể nhận món quà quý giá đến thế.
"Em dâu à, mạng của ông Trịnh nhà chị sao có thể sánh bằng những món này.
"Điền Tú Quyên vẫn luôn im lặng lúc này cũng nắm lấy tay Trần Tú Phương nói, đừng thấy mấy thứ này, bà ấy còn cảm thấy dùng mấy thứ này làm quà vẫn còn hơi sơ sài, nếu không phải bọn họ không mua được món quà nào tốt hơn thì bọn họ vẫn muốn mua cái khác.
"Em dâu, em cũng không thể không lấy, nếu như em không lấy chờ khi gặp được chú Lục, chị sẽ mách lẻo với chú ấy đó.
"Trịnh Hồng Đào cười nói, Trần Tú Phương nghe như vậy cũng nhìn về phía Lục Mãn, Lục Mãn nhìn ánh mắt xin giúp đỡ của mẹ, cô cũng gật đầu.
Nếu như bọn họ không nhận món quà này, không chừng vợ chồng nhà họ Trịnh còn nghĩ bọn họ có tâm tư gì khác, không bằng cứ trực tiếp nhận lấy quà như vậy cũng để bọn họ yên tâm.
"Được rồi, xem như em mặt dày nhận lấy vậy.
"Trần Tú Phương đành chịu, nói, cũng không biết khi nào chồng mình sẽ trở về, sao chỉ với một chức vị đại đội trưởng lại bận rộn cả ngày như vậy chứ?"Em dâu sớm thẳng thắn như vậy chẳng phải tốt sao?" Điền Tú Quyên cười nói, Trần Tú Phương chỉ biết lắc đầu.
"Em dâu này thời gian cũng không còn sớm, chị với ông Trịnh cũng đi về đây.
"Buổi chiều ông Trịnh nhà bà ấy còn phải đi làm nữa, bọn họ lúc này đến đây cũng bởi vì ông Trịnh đã xin nghỉ một lúc giữa buổi trưa, nên không thể làm chậm trễ công việc buổi chiều của ông ấy.
"Chị dâu, sao lại vội như vậy, ăn xong rồi hãy đi?"Trần Tú Phương nhìn thấy hai người đặt quà xuống đã muốn rời đi, bà vội đưa tay ra cản lại, muốn để hai người uống ly nước rồi mới đi.
"Không được đâu em dâu, buổi chiều ông Trịnh về còn phải đi làm, tụi chị lúc này trở về là vừa lúc.
"Điền Tú Quyên cười nói, Trần Tú Phương lại liếc mắt nhìn con gái.
"Thím, đây là hai lá bùa bình an, thím đừng chê nha.
"Lục Mãn nhìn những món đồ trên bàn, lấy từ trong túi ra hai lá bùa bình an đưa qua, Điền Tú Quyên nhìn lá bùa bình an thì phút chốc đôi mắt đã bừng sáng, mặt mày hớn hở nhận lấy bùa bình an.
Hiệu quả của bùa bình an này đối với người thường mà nói không hề tệ, nhưng bùa bình an điêu khắc bằng ngọc bội mới là tốt nhất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...