Theo lý mà nói, lúc này cô nên sợ hãi mới phải, chẳng lẽ đối phương là một tên bắt cóc hung ác, nhưng sao càng nhìn lại càng thấy giống ông chồng nhà mình lúc trẻ vậy nhỉ?
Khung cảnh xung quanh cũng mang đến cho cô cảm giác rất quen thuộc.
Càng sốc hơn là giây tiếp theo người đàn ông kia nói với cô: “Chúng ta đã ngủ với nhau, tôi sẽ cưới em.
”
Khi nói mấy lời này trong miệng của anh còn thoang thoảng mùi rượu, không biết đêm qua anh đã uống bao nhiêu rượu rồi.
Lâm Tuyết Hà cảm thấy như bị sét đánh, trước đây cô đã từng nghe mấy lời này rồi, cũng rất rõ hôm này là ngày gì! Mười hai năm trước, đây là buổi sáng sau khi cô gặp Phó Nguỵ!
Cô nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ kinh hãi, đối phương có đôi mắt ưng vô cùng sắc bén, thân hình như núi mang cho Lâm Tuyết Hà cảm giác áp bức tột cùng.
Lâm Tuyết Hà vẫn còn nhớ trước đây cô sợ đến nỗi không dám nói lời nào, thậm chí còn không dám nhìn Phó Nguỵ, chỉ rúc vào góc rồi nhỏ giọng khóc thút thít, có một đoạn thời gian dài cô rất sợ người đàn ông này, anh tàn nhẫn còn bá đạo, thích động tay động chân với cô, còn thích trêu chọc cô bằng mấy từ như “người phụ nữ của tôi”, có thể nói anh là cơn ác mộng mà cô không thể trốn thoát.
Lâm Tuyết Hà khi đó sợ anh muốn chết.
Nhưng bây giờ thì-
“Bốp!” Lâm Tuyết Hà quay lưng về phía anh rồi mặc quần áo, bất chấp đau đớn mà đứng dậy bước tới, dù bước đi không vững nhưng vẫn cố tiến đến rồi giơ tay cho anh một cái tát.
Cái tát này cô dùng hết sức bình sinh để đánh, Phó Nguỵ sững sờ tại chỗ, anh cũng không tránh né gì cả, sau khi ăn một cú tát giòn giã, trên khuôn mặt đẹp trai của anh để lại một dấu bàn tay đỏ rực khiến má nóng rát.
Anh đã tưởng tượng nhiều tình huống sẽ xảy ra sau khi cô tỉnh dậy, nhưng không ngờ người này lại đanh đá đến thế!
Vừa đứng dậy là Lâm Tuyết Hà đã cảm thấy cơ thể mình không ổn, cả người cô như bị xé toạc ra làm hai nửa, Phó Nguỵ, hôm qua anh đúng là một tên khốn nạn!
Cô khép chân lại, kìm nén sự xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng lên, ngoài miệng lại nói với vẻ không chút khách khí: “Tôi là nữ công nhân trong nhà máy điện tử Hải Dương, anh đưa tôi về đó đi.
”
Nói xong cô liền giật mình, bởi vì cô nhận ra mình đang nói rất to.
Từ sau khi bị xảy thai rồi băng huyết, người cô lúc nào cũng mệt mỏi suy nhược, cơ thể yếu ớt đến mức chân tay lạnh ngắt, bình thường cũng không thể làm được mấy công việc nặng nhọc.
Tuy rằng lúc này toàn thân đều đau nhức nhưng cô vẫn cảm thấy tràn trề sinh lực, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là cô có thể khoẻ lại ngay.
“Được.
” Phó Nguỵ không nói nhiều mà lập tức đi xuống lầu, không biết anh mượn đâu ra một chiếc xe cũ, khi xe lăn bánh sẽ phát ra tiếng động rất ồn, anh đưa tay sờ thử thì thấy bánh đã bị xì nên liền bơm nó bằng một cái bơm rỉ sét.
Lâm Tuyết Hà từ trên lầu đi xuống, đây là một ngôi nhà ba tầng, diện tích khoảng 70-80 mét vuông, có một khoảng sân nhỏ ở phía trước, Phó Nguỵ sống ở tầng hai.
Cả dãy phố đều là những ngôi nhà hai hoặc ba tầng do thôn dân tự xây nên từ năm 1980.
Một số căn được xây từ sớm nên hiện tại đã thành nhà cũ từ chục năm trước, khắp nơi đều có vết loang lổ đổ nát.
Ở đây có rất nhiều căn nhà như vậy, nhưng dù thế nào thì đây cũng là “căn nhà tốt” mà người lao động nhập cư chỉ có thể mơ ước.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...