Nhà Sơ Nghênh có tổng cộng bốn chị em gái, chị cả là Sơ Xuân, chị hai là Sơ Hạ, Sơ Nghênh là thứ ba, cũng là vì sinh vào mùa xuân nên được đặt tên Sơ Nghênh, em tư sinh ra vào mùa đông nên gọi là Sơ Đông.
Nhìn Sơ Đông đang tết tóc cho Xuân Yến, Trần Tú Trạc bĩu môi nói:"Con nhìn con bé đi, lớn như vậy rồi mà không ra dáng gì, nghĩ cái gì là muốn cái đó, đã thi hai năm không đỗ rồi còn muốn tham gia kỳ thi đại học năm sau.
Con khuyên con bé đi, đừng đuổi theo Bạch Tuyển Thanh nữa, tìm một người đàn ông khỏe mạnh rồi gả cho không được sao!"Sơ Nghênh biết hai người họ vòng vo một hồi rồi vẫn kết hôn với nhau, Bạch Tuyển Thanh sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại trường làm việc, trong lúc vận động thì bị thương dẫn đến hai chân tàn tật, chấp niệm cả đời của Sơ Đông chính là chữa lành được chân cho cậu ấy, cuối cùng chân vẫn không chữa được, hai người cứ như vậy không mặn không nhạt sống cùng nhau cả đời.
Sơ Nghênh nói:"Bạch Tuyển Thanh là một thanh niên rất tốt, tương lai xán lạn, nhưng bây giờ cậu ấy lại không đi được ai nhìn cũng thấy đau lòng, Sơ Đông cũng có trách nhiệm.
"Trần Tú Trạc thở dài nói:"Khi đó Sơ Đông mới mười mấy tuổi, nó lơ mơ biết cái gì, hơn nữa cũng không phải là một mình nó làm.
Nó còn nhỏ, lại không phải người cầm đầu, chỉ mù mờ làm liều theo.
Nếu nói về trách nhiệm thì cũng không thể đổ hết lên đầu con bé được.
"Sơ Nghênh nói:"Sơ Đông chỉ nhỏ hơn con một tuổi, tại sao con không đi làm lính đỏ mà con bé lại đi.
Hơn nữa là con bé tình nguyện đuổi theo Bạch Tuyển Thanh, Bạch Tuyển Thanh lại không thích, con làm sao khuyên được.
"Trần Tú Trạc lại thở dài thườn thượt, chủ đề lại quay về chuyện cậu ba về quê thăm người thân.
——Khi Sơ Nghênh về đến nhà, lập tức hỏi Phương Tiễn tại sao điều kiện của cô giáo kia rất tốt mà sao anh không chọn cô ta?Phương Tiễn rất ngạc nhiên:"Chẳng lẽ đi xem mắt nhìn thấy một cái là chọn luôn sao?"Sơ Nghênh giải thích với anh:"Vẻ ngoài của cô giáo kia đàng hoàng đứng đắn, có công việc tốt, tốt nghiệp trung cấp, trình độ học vấn cao hơn em, có trình độ hơn em, em không thấy cô ta không tốt chỗ nào cả.
"Về phần công việc, trong mắt mọi người lúc này, nghề giáo viên cũng không hơn gì tài xế xe buýt, nhưng Sơ Nghênh gặp bất lợi hơn về trình độ học vấn.
Phương Tiễn vẫn ngạc nhiên như cũ:"Rất nhiều phụ nữ khác cũng có điều kiện giống như cô ta, vậy anh cũng phải thích hết sao?"Sơ Nghênh cảm thấy anh không trả lời đúng câu hỏi của mình nên dứt khoát hỏi thẳng luôn:"Vậy tại sao anh lại nhìn trúng em?"Phương Tiễn chăm chú nhìn cô, đưa ngón trỏ lên đẩy chóp mũi của cô, nói:"Dạo này em nghĩ nhiều quá đấy.
"Anh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:"Trước khi chúng ta xem mắt, anh có ngồi xe em lái, anh có ấn tượng khá tốt về em.
"Sơ Nghênh cảm thấy hơi ngạc nhiên, vui vẻ nói:"Thật là trùng hợp, em cũng không biết chúng ta đã từng gặp nhau, anh có ấn tượng gì về em thế?"Phương Tiễn nói:"Hôm đó đã qua giờ đi làm nhưng trên xe buýt vẫn rất đông, lúc này có một người nông dân đi lên, có lẽ là người Hà Bắc tới, cũng có thể là người từ một huyện ở ngoại thành, cô ấy mang đòn gánh gánh theo hai sọt hương xuân, chiếm rất nhiều diện tích.
"*Hương xuân hay còn gọi tên khác là mạy sao, xoan hôi, cây thịt bò hành tâySơ Nghênh nói:"Em có nhớ người này.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...