La Thanh Mai chống khuỷu tay lên khung cửa sổ, nhìn chằm chằm ra khung cảnh nhấp nháy bên ngoài, cho dù có ngắm hồi lâu cũng thấy mệt mỏi khi cứ nhìn khung cảnh gần như không thay đổi gì.
Nhưng đây mới là lần thứ hai cô ngồi tàu hỏa kể từ khi đến thế giới này, lần trước là khi cô về quê.
Trong toa khách có rất nhiều người chen chúc, hơn nữa còn có âm thanh ồn ào ầm ĩ, ở lại lâu sẽ khá là phiền lòng.
La Thanh Mai không tránh khỏi vui mừng vì vị trí của cô đều là đồng chí nữ, nếu không cô sẽ sầu chết mất.
Tàu hỏa dừng rồi lại đi, có khi phải nhường đường hoặc dừng ở ga rất lâu, cửa sổ tàu sẽ được mở ra, lúc đó sẽ có những người bán hàng rong bên hông nhà ga tới rao hàng.
La Thanh Mai nhìn một lượt, thấy đa số đều là đồ ăn đã nấu chín, chẳng hạn như trứng gà, bánh bao, bánh ngũ cốc gì đó, cô chỉ nhìn lướt qua chứ không nghĩ đến việc sẽ mua.
Hoặc là hình thức đồ ăn không đẹp, hoặc là điều kiện vệ sinh của người bán hàng rất đáng lo ngại, vừa nghĩ đến đây cô lập tức cảm thấy không muốn ăn gì nữa.
Đêm khuya, đoàn tàu dừng lại trên đường ray, tiếng ngáy thay nhau vang lên khắp cả toa.
Bàn tay chống cằm của La Thanh Mai trượt một cái thì cô tỉnh giấc, dụi mắt, đứng dậy nhẹ nhàng di chuyển tay chân bị tê của mình.
Cô nằm mơ về chuyện kiếp trước của mình.
đồng không? Cô có cơ hội để nấu ăn không?Ngày hôm sau, La Thanh Mai thức dậy, thấy Trương Tố Anh đang bận rộn trong bếp, hai cháu trai đang ồn ào ở ngoài sân.
Cô lặng lẽ rửa mặt xong thì thấy anh cả và chị dâu cả dụi mắt từ trong phòng đi ra.
"Thanh Mai về rồi đấy à!" La Thanh Bằng cười nói, đưa tay ra chọc vợ mình.
Lâm Quý Mỹ gật đầu với La Thanh Mai: "Về rồi à!" Nói xong thì đi rửa mặt, trong lòng cô ta còn đang tức giận đây, công việc ở Nhà máy Thực phẩm Hồng An đó, dù chỉ là công nhân thời vụ nhưng có rất nhiều người muốn cướp lấy, tại sao lại đưa cho La Thanh Mai chứ?Cô ta cũng là công nhân thời vụ, nếu được chuyển sang nhà máy thực phẩm chẳng phải sẽ vẻ vang hơn sao?cô gái nhà nào lớn tuổi lại không lấy chồng không hả? Lấy chồng rồi thì là người ngoài, công việc này chẳng phải thành lãng phí sao?""Đừng nói gì mà người ngoài với không phải người ngoài, công việc này con nhận được, con rất vui khi giao cho em gái con.
" La Thanh Hồng tức giận nhìn Trương Tố Anh: "Mẹ, có một số việc đã được định rồi, mẹ đừng nghĩ kế làm gì.
"La Thanh Mai ăn xong cháo khoai lang, ăn thêm một cái bánh quẩy, đứng dậy nói với La Thanh Hồng: "Anh hai, em ăn no rồi, anh cũng ăn đi, em đi lấy tài liệu.
"“Ừ, anh hai ăn nhanh thôi.
” La Thanh Hồng gật đầu, múc cháo ngồi xuống ăn vội, ăn dưa chua xong anh ấy cau mày, ăn không ngon như Thanh Mai làm.
La Thanh Mai quay người đi về phòng, thấy Trương Tố Anh đang tức giận thì dừng bước: "Mẹ, mẹ đừng lo chuyện của con, dù gì thì trước đây mẹ không quan tâm, cũng không phiền lòng, không phải sao ạ?""Con! " Trương Tố Anh nhìn bóng lưng La Thanh Mai, tức giận ném thìa vào trong bát: "Quả nhiên đúng như lời Thanh Lan nói, về để chọc tức tôi mà.
"La Thanh Mai cầm tài liệu, đi cùng La Thanh Hồng lên phố để làm một số thủ tục trở lại thành phố, phải chạy tận mấy nơi.
“Anh hai, em có thể có hộ khẩu riêng được không ạ?” La Thanh Mai hỏi, tách ra riêng sẽ thuận tiện hơn.
La Thanh Hồng nghĩ một lúc: "Để anh hỏi có thể để cùng một hộ khẩu với anh được không?"“Nhưng hộ khẩu của anh không phải ở nhà máy sắt thép sao ạ?” La Thanh Mai không hiểu, song cô thật sự không biết nhiều về hộ khẩu hiện tại.
"Đúng là thế, nhưng mà em là em gái anh, hẳn là có thể ghi vào sổ của anh.
" La Thanh Hồng nghĩ, cảm thấy nếu để La Thanh Mai được ghi vào hộ khẩu của mình sẽ an tâm hơn.
Anh không ngờ mới ngày đầu tiên Thanh Mai trở về mà tình hình trong nhà đã như thế này, thực sự khiến người ta phải ớn lạnh.
“Vâng ạ, em và anh hai sẽ chung một hộ khẩu.
” La Thanh Mai thở phào nhẹ nhõm, hộ khẩu để dưới tên anh hai, ít nhất sẽ không cần lo lắng nhiều thế nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...