Không nói đến những việc khác, chỉ cần nói đến vào năm ngoái đại đội lấy được một giống cây quýt, là sản phẩm nghiên cứu mới của một nhóm thuộc Học viện Khoa học nông nghiệp, như vậy cũng đủ để các đại đội khác phải ghen tị đến đỏ mắt.
Lúc này trời cũng đã tối sầm, La Thanh Mai đóng kỹ các cửa, đốt đèn dầu lên, nghiêm túc ăn cơm tối xong mới mở thư của anh hai nhà mình ra xem.
Đọc thư xong, La Thanh Mai không khỏi thấy hơi ngạc nhiên, cô không ngờ anh hai lại nhờ được người để giúp cô kiếm một công việc, không lâu nữa sẽ đưa hồ sơ xuống, cô có thể trở về thành phố rồi.
Thật ra hai năm nay, chỉ cần là thanh niên trí thức xin trở về thành phố thì đại đội cùng văn phòng thanh niên trí thức cũng không ngăn cản, chẳng qua là do La Thanh Mai không có ý định đó mà thôi.
La Thanh Mai nhìn tiền và tờ vé kẹp trong bức thư, cũng biết lần này mình không thể không trở về thành phố, anh hai vì công việc của cô cũng đã tốn biết bao nhiêu công sức, cô không thể phụ đi tấm lòng của anh ấy được.
Bà nội Thạch rót cho La Thanh Mai một cốc nước, nghe cô thông báo về chuyện trở về thành phố, vẻ mặt của bà ấy kiểu, đúng ra là phải về từ lâu rồi.
“Trong thành phố rất tốt, cháu hẳn nên sớm trở về từ lâu, vậy mà vẫn cứ khăng khăng ở đây cho đến tận bây giờ, ở nơi này dãi nắng dầm mưa② có cái gì tốt đâu, còn không bằng ở trong thành phố ăn sung mặc sướng③.
”La Thanh Mai nói tiếp, cũng không muốn nói nhiều về chuyện riêng của gia đình mình: “Bởi vì cháu trở về mà không thể nào mang hết đồ đạc đi được, nên mới thu dọn một chút mang cho mọi người, hy vọng bà đừng chê.
”Bà nội Thạch liếc nhìn cái võng lưới mà La Thanh Mai mang tới, không khỏi cười tươi: “Làm sao mà chê được? Đồ cháu dùng cũng đều là từ trong thành phố gửi tới, đều là đồ tốt.
”“Còn có một vài món đồ khá lớn, chờ sau khi cháu đi sẽ để lại cho ông đội trưởng sắp xếp xử lý.
”Bà nội Thạch nghe rõ, lúc này khen ngợi La Thanh Mai mấy câu, mặt cười cũng nhăn lại như một đóa hoa cúc.
Đầu năm nay đồ vật gì cũng khan hiếm, dù đồ có nhiều đi chăng nữa cũng không chê.
“Cháu ngồi uống thêm chén nước, chắc là ông đội trưởng sẽ trở về sớm thôi.
” Bà nội Thạch hào phóng múc vào trong chén nửa muỗng đường đỏ.
La Thanh Mai cũng không từ chối, cầm chén nước từ từ uống chờ ông đội trưởng trở về.
Ông ấy quả thật như bà nội Thạch nói rất nhanh đã quay lại, nghe La Thanh Mai nói sẽ trở về thành phố, thâm dĩ vi nhiên④ gật đầu: “Đến lúc nên trở về rồi.
”Ông đội trưởng cũng không muốn làm khó La Thanh Mai, nhanh chóng cấp cho các loại giấy chứng nhận, trừ những việc này La Thanh Mai còn muốn đi đến ủy ban xã để làm một vài thủ tục, nói chung là rất phiền phức, chạy đi chạy lại hai ba ngày mới làm xong toàn bộ.
Ông đội trưởng biết La Thanh Mai nhờ mình xử lý những đồ đạc mà cô không mang đi, sau khi đi xem qua, trong lòng tính toán giá trị các món đồ một chút, cảm thấy mình chiếm hời của người ta quá.
Ông ấy suy nghĩ một chút, cố ý giữ lại địa chỉ ở thành phố của La Thanh Mai, chờ đến năm sau sẽ gửi cho cô một chút đặc sản quê hương.
Trạm xe lửa cách đại đội La Loan rất xa, La Thanh Mai tính toán thời gian, rồi nói cảm ơn với ông đội trưởng: “Đội trưởng, ông đi về trước đi, những năm này đã làm phiền ông chăm sóc rồi.
”“Trên xe cháu nhớ chú ý an toàn, sau này nhớ viết thư liên lạc nhé.
” Ông đội trưởng lần mò điếu thuốc lá trong túi, thúc giục La Thanh Mai nhanh chóng lên xe lửa, sau đó mới quay về với cậu con trai lớn.
La Thanh Mai tìm được vị trí của mình, cất hành lý xong, nghe xe lửa phát ra tiếng kêu thật to và dài, nhìn cảnh vật đang từ từ di chuyển bên ngoài cửa sổ, cô có phần chờ đợi tương lai sau này, đã nhiều năm trôi qua rồi, có lẽ mọi điều đã không còn như xưa nữa.
① ngự trà thiện phòng: là một bộ phận của Nội vụ phủ phụ trách nấu các bữa ăn cho triều đình nhà Thanh② dãi nắng dầm mưa: có nghĩa là ám chỉ sự chịu đựng và vất cả của bản thân phải cực khổ rất nhiều, đặc biệt đây là ám chỉ những người lao động ngoài trời.
③ ăn sung mặc sướng: sống một cuộc sống sung sướng, đầy đủ về mặt vật chất④ thâm dĩ vi nhiên: tự bản thân cũng sâu sắc cho là đúng, tự nhận quả thực là thế.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...