Nói đến cũng thật trùng hợp, chiều hôm nay, có một vị khách đặc biệt đến cửa tiệm, mặc vest đi giày da, phong cách trông giống như một ông chủ lớn.
Lúc này trong cửa tiệm không có nhiều thực khách lắm, Triệu Quốc Vi nhìn thấy người này đi vào, lập tức tiến lên nói: "Xin chào, xin hỏi ngài muốn ăn gì?"
Người đàn ông mặc vest cẩn thận nhìn quanh cửa tiệm với ánh mắt soi mói, sau đó tìm một góc ngồi xuống: "Món ma lạt thang trong cửa tiệm của các người hình như rất nổi tiếng, cho tôi một phần đi."
"Tiên sinh, ngài cần phải tự mình chọn các món ma lạt thang." Triệu Quốc Vi nói xong và lấy ra một thực đơn, trong đó ghi rõ giá cả của tất cả các đồ ăn của ma lạt thang.
Người đàn ông mặc vest hơi nhướng mày, có chút tò mò đi theo Triệu Quốc Vi đến tủ lạnh bên kia, phát hiện bên trong chứa đầy các loại rau và thịt xiên trên xiên tre. Các loại đồ ăn đã được làm sạch sẽ và cắt đẹp mắt, khi có ánh đèn chiếu vào, chúng trông tươi mới và hấp dẫn.
Triệu Quốc Vi đưa cho anh ta một cái giỏ nhỏ, nói: "Tiên sinh, ngài xem ngài muốn ăn gì thì cứ việc bỏ vào giỏ, lát nữa sẽ giao cho đầu bếp chúng tôi nấu rồi ngài có thể ăn."
Người đàn ông mặc vest gật đầu, cẩn thận chọn chọn lựa lựa đầy một giỏ rồi đưa cho Triệu Quốc Vi.
Triệu Quốc Vi đưa cái giỏ cho Dương Văn Vũ, người phụ trách nấu ma lạt thang, Dương Văn Vũ thuần thục đếm số xiên que đồ ăn trong giỏ, rồi nói: "Thưa ngài, tổng cộng là một tệ hai hào."
Người đàn ông mặc vest không nghĩ tới bọn họ nơi này sẽ trả tiền trước khi ăn, nhưng cũng không nói gì mà trực tiếp lấy tiền ra để trả.
"Tiên sinh, ngài có muốn ăn cay hay không? Có muốn thêm tỏi băm và rau mùi không?"
"Cay, tôi cũng muốn tỏi băm và rau mùi."
"Vâng thưa tiên sinh, ngài ngồi đi, đồ ăn chuẩn bị xong sẽ mang đến cho ngài." Dương Văn Vũ nói, mở nắp nồi lớn trước mặt, sau đó đổ những thứ trong giỏ vào một cái khay lớn rồi cho vào nồi, sau đó đậy nắp lại.
Khi nắp nồi được nhấc lên, người đàn ông mặc vest ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm mà từ trước tới giờ mình chưa từng ngửi thấy, trong tiềm thức nuốt khan, trong đầu hơi đưa ra phán đoán rồi chậm rãi bước về chỗ ngồi.
Không lâu sau, một tô lớn ma lạt thang thơm phức được mang đến trước mặt cho anh ta, bên trong chứa đầy các loại đồ ăn khác nhau ngâm trong nước lẩu đỏ, rắc tỏi băm và rau mùi lên trên, điều này càng làm tăng thêm hương vị của ma lạt thang.
Anh ta cầm đũa gắp một cây rau diếp. Lá rau trở nên mềm và mịn do được ninh ở nhiệt độ cao, hấp thụ hoàn toàn nước lẩu. Khi đưa vào miệng, hương vị đậm đà và thơm ngát của nước lẩu tràn ngập trong miệng. Các món chay rất ngon, các món thịt cũng không kém phần ngon miệng. Các miếng thịt được ướp gia vị rồi cắt thành từng lát mỏng, nó rất mềm sau khi được chần, ngoài ra còn có thịt viên nấm dày, hương vị đậm đà, mọi thứ đều kết hợp hoàn hảo với nước súp, ngon đến mức bạn không thể ngừng dùng đũa.
Thảo nào nó được gọi là ma lạt thang, có vị tê, cay và nóng, ăn vào thật sự đã nghiền.
Người đàn ông mặc vest đem một tô ma lạt thang ăn đến sạch sẽ, ngay cả nước lẩu cũng uống cạn, sau đó ngồi trên ghế một lúc rồi mới vẫy Triệu Quốc Vi tới.
"Thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?" Triệu Quốc Vi hỏi với thái độ thân thiện, cô ta biết rất rõ những vị khách ăn mặc như thế này, là không thể dễ dàng đắc tội.
"Tôi muốn tìm chủ của các người"
Triệu Quốc Vi sửng sốt một lát, sau đó tiếp tục hỏi: "Xin hỏi, ngài có chỗ nào không hài lòng sao?"
"Không phải, đồ ăn rất ngon, nhưng tôi có việc kinh doanh, muốn nói chuyện với chủ của các người" Người đàn ông phủi đi vết bụi không tồn tại trên quần áo, thái độ khá dè dặt.
"Vậy... đợi một lát, tôi sẽ gọi bà chủ của chúng tôi ra," Triệu Quốc Vi vội vàng đi vào phía sau bếp, tìm được Trịnh Bình: "Dì Trịnh, có khách hàng ở bên ngoài đang tìm dì, anh ta vừa ăn xong ma lạt thang của chúng ta, anh ta nói muốn bàn chuyện kinh doanh với dì."
"Nói chuyện công việc?" Trịnh Bình lộ vẻ mặt nghi hoặc, tuy không biết đối phương muốn nói chuyện gì với mình, nhưng đã là khách hàng tiêu tiền trong cửa tiệm của mình, kia vẫn là nên cho một chút mặt mũi.
Vì vậy, Trịnh Bình cởi chiếc tạp dề đang mặc và đi theo Triệu Quốc Vi đi ra đằng trước.
Bởi vì lúc này trong cửa tiệm không có nhiều thực khách, hơn nữa người đàn ông này lại ngồi ở một góc cũng ít người, nên Trịnh Bình không dẫn anh ta lên phòng riêng trên lầu, mà trực tiếp đi lên và giới thiệu về mình: "Tiên sinh xin chào, tôi chính là chủ cửa tiệm này, tôi họ Trịnh."
"Xin chào, bà chủ Trịnh." Người đàn ông mặc vest đứng dậy, lễ phép chào hỏi Trịnh Bình, sau đó tự giới thiệu: "Tôi tên Thi Tử Bình, đến từ Thục Châu."
Anh ta là một người Hoa ở nước ngoài trở về, bản thân là người Thục Châu, lần này trở về nước là vì anh ta xem trọng sự phát triển của quê hương và có kế hoạch đầu tư gây dựng sự nghiệp. Hiện nay, nền kinh tế đất nước đang phát triển mạnh mẽ, vùng tam giác Trường Giang tức thì được xếp vào khu vực trọng điểm. Thi Tử Bình rất coi trọng về tiềm năng phát triển của thành phố S nên anh ta đã cố tình chọn địa điểm để gây dựng sự nghiệp tại đây.
Sau khi Trịnh Bình nghe Thi Tử Bình giới thiệu, bà cũng có một số suy đoán về công việc kinh doanh mà anh ta nhắc tới.
"Tôi đã nghe nói đến tên cửa tiệm của ngài khi tôi mới đến thành phố này, đặc biệt là món lẩu ma lạt thang mới ra mắt, mùi vị rất ngon, hôm nay tôi đã thử và quả thực là danh xứng với đồ ăn mỹ vị." Thi Tử Bình đầu tiên liệt kê các món ăn trong cửa tiệm khen ngợi một lượt, rồi mới lên tiếng: "Tôi đến từ Thục Châu và muốn mở một nhà hàng lẩu ở đây, hôm nay sau khi nếm thử tay nghề của ngài, tôi cảm thấy muốn nói chuyện hợp tác với ngài."
Dân dĩ thực vi thiên***, Thi Tử Bình đã nhìn thấy tiềm năng của ngành dịch vụ ăn uống dù hiện tại nền kinh tế đang phát triển nhanh chóng nhưng sức mua của người dân vẫn còn hạn chế và mức tiêu thụ hàng xa xỉ của họ không cao. Họ càng sẵn sàng tìm kiếm sự cải tiến về đồ ăn, hơn nữa, nguồn vốn trong tay anh ta có hạn, phạm vi kinh doanh anh ta có thể làm đương nhiên cũng có hạn.
***"Dân dĩ thực vi thiên": Đại ý là nói dân chúng thiên hạ xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn.
Quê anh ta ở Thục Châu, từ nhỏ lớn lên anh ta đều thích ăn lẩu. Anh ta rất thích món ăn này nên dự định mở một nhà hàng lẩu ở thành phố S. Vì đang có ý định mở một cửa tiệm nên anh ấy cần phải biết rõ về các đối thủ cạnh tranh của mình. Anh ta phát hiện ra "Xương Cốt Vương" là cửa tiệm kinh doanh chạm tay có thể bỏng ở Thành phố S hiện nay, bọn họ cũng đang bán một món ngon có phần giống với món lẩu - ma lạt thang, nên anh ta đã đến đây để xem thử.
Sau cuộc thăm dò này, Thi Tử Bình bắt đầu quan tâm đến việc hợp tác, ma lạt thang này ngon và đậm đà hơn so với món lẩu anh từng ăn ở Thục Châu trước đây. Mặc dù độ cay không mãnh liệt bằng ở Thục Châu nhưng rõ ràng là phù hợp với khẩu vị của người dân địa phương ở Thành phố S hơn, cho nên anh ta dự định hợp tác với Trịnh Bình để đôi bên cùng có lợi.
Dù sao thì ma lạt thang và lẩu không xung đột nhau, lẩu thì thích hợp ăn cùng nhau khi có nhiều người, còn ma lạt thang thì phù hợp hơn khi có ít người hơn.
"Tôi sẵn sàng trả 20.000 tệ để có quyền sử dụng công thức nấu ma lạt thang của ngài, không biết ngài nghĩ như thế nào "
Sau khi tự mình nếm thử ma lạt thang, Thi Tử Bình đã hoàn toàn bị chinh phục bởi hương vị của món ma lạt thang này. Với nước lẩu ngon như vậy, khó có thể kinh doanh không tốt. Thậm chí, anh ta còn trực tiếp nhận định Trịnh Bình không đồng ý yêu cầu bán đứt công thức cho mình nên đã lui một bước, quyết định tiếp theo đề nghị mua quyền sử dụng công thức ma lạt thang.
Triệu Quốc Vi, người đang giả vờ dọn bàn cách đó không xa, nhưng thực ra đang dựng lỗ tai nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
20.000 tệ!!! 20.000 tệ là một số tiền cực kỳ lớn, trong đời cô ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!
Chỉ là công thức nấu ma lạt thang thôi mà lại có giá trị đến thế? Nhưng đó không phải là mua đứt, đó chỉ là mua quyền sử dụng! Chuyện tốt như vậy có thể tìm được ở nơi nào?
Cô ta tưởng Trịnh Bình sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng cô ta lại không ngờ Trịnh Bình lại lộ vẻ mặt do dự nói: " Thi tiên sinh, tôi e rằng tôi cần phải suy nghĩ về vấn đề này một chút."
"Ngài là không hài lòng đối với giá cả? Nếu ngài không hài lòng với giá cả, tôi có thể lại thêm nhiều tiền." Thi Tử Bình lo lắng nói: "Hoặc ngài có thể sử dụng công thức nấu ma lạt thang để nhập cổ phần, tôi có thể phân cho ngài 20% lợi nhuận hàng năm của cửa hàng làm thù lao."
Lợi nhuận hai mươi phần trăm là một điều kiện khá phong phú.
Thi Tử Bình không chỉ muốn mở một quán lẩu, mà sau này càng mở nhiều quán lẩu hơn, thì thu nhập của Trịnh Bình càng cao, đây có thể nói là một công việc kinh doanh một vốn bốn lời.
"Không phải, tôi và con gái tôi cùng nhau mở cửa tiệm này, hiện tại con bé đang đi học, tôi phải đợi con bé về để bàn bạc với nó" Trịnh Bình có chút ngại ngùng mà nói.
"Vậy được rồi... Tôi sẽ đợi tin tức của ngài, đây là số điện thoại của tôi." Thi Tử Bình cũng không tin một người trưởng thành sẽ cùng một đứa trẻ bàn bạc chuyện này, anh ta chỉ nghĩ, bà còn có băn khoăn, nên cũng không nói nhiều. Anh ta lấy giấy bút ra, viết địa chỉ và số điện thoại hiện tại của mình: "Đây là thông tin liên lạc của tôi, nếu ngài thay đổi ý định, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Trịnh Bình gấp tờ giấy mà Thi Tử Bình đưa cho bà rồi bỏ vào túi, sau đó quay lại bếp và bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối, 20.000 tệ là rất nhiều, nhưng hiện tại bà cũng không vì 20.000 tệ mà quá kích động.
Nhưng Triệu Quốc Vi, người nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người, lại kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thi Tử Bình. Trong lòng cô ta biết Trịnh Bình hoàn toàn không có ý định bán công thức ma lạt thang, bởi vì hai ngày trước Hứa Cẩm Vi còn nói về việc mở một cửa tiệm mới, chính mình lại có thể kiếm được tiền, vì cái gì nhất định phải đưa cho người khác?
Hơn nữa, công việc kinh doanh của "Xương Cốt Vương" hiện nay rất tốt, với thu nhập 15.000 tệ một tháng, hai mẹ con Trịnh Bình có lẽ căn bản là không để ý đến 20.000 tệ, nhưng đối với cô ta, đó đã là một số tiền khổng lồ không thể tưởng tượng được!
Triệu Quốc Vi không khỏi nghĩ, nếu có thể đưa cho cô 20.000 tệ thì tốt biết mấy? Dù sao thì cô ta cũng đã biết công thức làm ma lạt thang rồi.
Dù sao thì người đó cũng chỉ muốn công thức thôi, ai bán nó cũng không quan trọng phải không?
Tận dụng cơ hội ở lại cửa tiệm, Triệu Quốc Vi sáng nay đã dậy sớm và tình nguyện giúp Trịnh Bình chuẩn bị mở cửa tiệm. Cô ta tận mắt chứng kiến cách nấu nước súp, rồi trong nồi ma lạt thang có cho thêm vào loại trái cây có thể tỏa ra mùi thơm lạ. Cô ta thực sự cảm thấy khó chịu không biết loại trái cây kỳ lạ này là gì.
Các loại gia vị thường dùng để hầm nước làm ma lạt thang về cơ bản được đựng trong túi vải. Sau khi nấu thời gian lâu, chúng được lấy ra vứt đi và thay thế bằng những loại gia vị mới. Cô ta đã bí mật nhặt hai gói gia vị vứt bên ngoài, mang về nhà cẩn thận phân biệt, cô ta đã biết rất nhiều về những loại gia vị thông thường này, chỉ có loại trái cây nhỏ được thêm vào sau sáng nay là thứ cô chưa từng thấy trước đây, vì vậy cô ta khẳng định đó chính là bí mật đằng sau hương vị đậm đà và thuần hương của món ma lạt thang ở cửa tiệm của bọn họ.
Bằng không tại sao lại bí ẩn như vậy?
Cô thầm nghĩ muốn lấy một ít về xem, nhưng quả đó quá nhỏ, sau khi ném vào trong nồi rất khó tìm được. Hơn nữa, Dương Văn Vũ suốt ngày canh giữ nồi ma lạt thang nên cô không có cơ hội đến gần. Buổi tối Tô Dư cũng ở trong cửa tiệm, cô tìm cơ hội vào phòng bếp càng khó khăn hơn, dù có thể lấy cớ dậy đi vệ sinh để lẻn vào phòng bếp, nhưng cô lại không nhìn thấy gì trong bóng tối nếu cô bật đèn hoặc có ánh lửa, làm Tô Dư tỉnh dậy, cô có thể hết đường chối cãi.
Cũng may lúc sáng cô đã nhớ tới hình dáng của quả nhỏ trong đầu, Triệu Quốc Vi chỉ nghĩ khi quay về nhất định phải tìm hiểu xem quả nhỏ này là gì.
Đến lúc đó, 20.000 tệ này... sẽ là của cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...