"Xương Cốt Vương" buôn bán thật quá tốt, mỗi khi tới thời điểm ăn cơm là thời gian bận rộn nhất, vì vậy người làm việc trong cửa tiệm phải ưu tiên ăn cơm trước, nếu không bận rộn là hai hoặc ba giờ, đừng nói ăn cơm, ngay cả nước cũng không có thời gian để uống một ngụm.
Thời điểm cuối tuần lúc ba hoặc bốn giờ chiều, cửa tiệm tương đối rãnh rỗi, cho nên, bình thường tất cả họ đều chọn thời gian này để ăn cơm.
"Vi Vi, đến giờ ăn cơm rồi." Triệu Quốc Vi đặt đĩa thức ăn lên bàn, hướng về phía Hứa Cẩm Vi đang ngồi ở trong góc tính sổ sách gọi một tiếng.
Bà Vương đã già, cũng không tốt để bà lão làm việc trong cửa tiệm mỗi ngày, cuối tuần Hứa Cẩm Vi ở trong cửa tiệm giúp đỡ, để bà Vương có ngày nghỉ, các công việc tính toán cũng được giao cho cô.
"Vâng." Hứa Cẩm Vi nhàn nhạt đáp lại một tiếng, trong lòng rất không thích cô ta dùng xưng hô thân cận như vậy, nhưng không tốt ở trước mặt Trịnh Bình kháng nghị, nếu không Trịnh Bình nghĩ cô không lễ phép.
Trịnh Bình là một bà chủ tốt bụng, chính mình ăn cái gì, liền cho nhân viên ăn cái đó, các món ăn chuẩn bị ngày hôm nay là thịt nướng măng, dưa chuột xào trứng, và một bát súp rau cải bẹ trứng, mọi người chọn một bàn trống, múc một tô cơm lớn cùng thịt rau phối hợp phủ lên trên, ăn đầu không nâng lên.
"Chị Trịnh, tay nghề của chị thực sự tuyệt vời, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền chỉ từ thức ăn của chị." Miệng Triệu Quốc Vi rất ngọt, cũng không quan tâm gọi Trịnh Bình là bà chủ, càng vì thân cận mà gọi chị.
Trịnh Bình mỉm cười và chân thực nói, "Nếu thích thì ăn nhiều một chút."
"Chị Trịnh ơi, chị nấu ăn ngon như vậy, là có bí quyết gì a?" Triệu Quốc Vi hỏi với một giọng điệu trêu đùa, trên mặt nở một nụ cười tươi, khiến ai cũng không thể chán ghét.
"Nào có bí quyết gì a, chỉ là nấu nhiều thì sẽ tốt." Trịnh Bình có tâm trạng tốt, cũng vui vẻ nói nhiều hai câu, "Tay nghề nấu ăn của mẹ tôi cũng rất tốt, tôi đã ở bên bà từ khi còn nhỏ, chỉ là mưa dầm thấm đất mà thôi."
Nói xong lại nhìn Hứa Cẩm Vi: "Vi Vi nhà của chúng ta cũng vậy, bây giờ cũng có thể làm rất nhiều món ăn."
"Thật sao? Vi Vi người lớn lên xinh đẹp lại thông minh, sau này khẳng định sẽ có thành công lớn trong tương lai."
Triệu Quốc Vi nói chuyện rất giỏi, Hứa Cẩm Vi là con gái yêu quý nhất của Trịnh Bình, khen cô là Trịnh Bình cao hứng nhất.
"Chị Trịnh ơi, miệng em không có khẩu vị, em có thể ăn đồ chua không?" Triệu Quốc Vi thay đổi chủ đề, đặt chú ý lên đồ chua.
Theo việc tăng lương bình quân đầu người, giá cả cũng bắt đầu tăng, giá rau xào và mì canh xương trong cửa tiệm cũng tăng một chút, ba món ăn ban đầu của thực đơn, từ 5 hào tăng lên một tệ, mì canh xương cũng tăng từ một tệ lên hai tệ. Đồ chua trong cửa tiệm bây giờ không còn tặng ăn kèm nữa, tất cả đều được bán trong hũ, một hũ được bán với giá 5 tệ mà vẫn tiêu thụ với số lượng đáng kinh ngạc, nhiều người yêu thích vị chua và giòn, một hũ đồ chua, nếu ăn tiết kiệm một chút có thể ăn hơn nửa tháng, hơn nữa, sau khi ăn xong, cọ rửa hũ, cũng có thể đựng các thứ khác, rất thực dụng.
Đồ chua trong cửa tiệm đều không đủ để bán, cũng chính là, Trịnh Bình và Hứa Cẩm Vi muốn ăn, sẽ mở một hũ, vì vậy Triệu Quốc Vi muốn ăn đồ chua, chỉ có thể hỏi xin Trịnh Bình.
"Có thể a, tôi đi lấy cho cô." Trịnh Bình đứng dậy đi vào bếp bưng một chén nhỏ ra cho mọi người có thể ăn chung.
"A, thật sự là ăn ngon quá." Sau khi cắn một miếng củ cải, Triệu Quốc Vi đột nhiên lộ ra vẻ mặt say mê, "Không thể tin được đồ chua ăn ngon như vậy, là do tay nghề của chị Trịnh."
Khi ba của Tôn Triều Dương đến cửa tiệm cùng Trịnh Bình thương lượng về các vấn đề hợp tác, Triệu Quốc Vi đã gặp ông qua một lần, thế mới biết đồ hộp 'Vua Đồ Chua' chạm tay có thể bỏng ở thành phố S, thực chất là Trịnh Bình cung cấp công thức.
"Haha, cô thích là tốt." Trịnh Bình nói cười.
Triệu Quốc Vi ăn, một bên vừa nhìn Trịnh Bình, giả vờ thở dài, "Nếu em có tay nghề như chị Trịnh vậy, cuộc sống của em sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Trịnh Bình không hiểu ý cô ta là gì, "A" một tiếng, an ủi: "Hiện tại cô đang làm việc trong cửa tiệm, một tháng 80 tệ, tốt hơn nhiều so với những gì tôi làm lúc trước, đừng coi thường bản thân mình."
Triệu Quốc Vi do dự một chút, ngượng ngùng gật đầu nói: "Vâng, là em suy nghĩ chưa tới."
Hứa Cẩm Vi ở một bên nhìn, cười khẩy trong lòng, Triệu Quốc Vi này lòng dạ đen tối, thứ tốt gì cũng không buông bỏ, vừa nghĩ tới công thức nấu súp xương, một bên cô ta cũng để mắt tới đồ chua.
Nếu như vừa rồi Trịnh Bình hỏi thêm một chút nữa, có lẽ cô ta sẽ bắt đầu bán thảm, sau đó tìm cách gợi ý cho Trịnh Bình dạy cô ta công thức.
Chẳng qua lúc này đây, cô ta sẽ không có may mắn như trước đây, dù sao, ở phía trước đã có người hưởng thức qua hương vị rồi, ngay cả khi cô ta ăn cắp công thức, làm ra được món ăn thì cũng không có sức cạnh tranh chút nào. Hơn nữa, lần này còn có cô ở đây, chỉ cần Triệu Quốc Vi dám vươn tay động đến chỗ không nên động, cô liền chặt đứt móng vuốt của cô ta.
Còn bây giờ, để cô ta tiếp tục làm trâu làm ngựa trong cửa tiệm cho Trịnh Bình đi, dù sao sức lao động dùng tốt như vậy, vẫn là khó kiếm được.
Sau khi ăn xong, Triệu Quốc Vi chăm chỉ dọn dẹp những thứ trên bàn, đem vào bếp tẩy rửa, vì lưu lại ấn tượng tốt với Trịnh Bình, cô ta làm việc đặc biệt nhanh nhẹn. Kể từ khi Triệu Quốc Vi đến cửa tiệm, Hứa Cẩm Vi cũng không còn ôm việc rửa bát đĩa, trừ khi cửa tiệm thực sự bận rộn, cô sẽ giúp đỡ một tay, mọi công việc giặt giũ và tẩy rửa được giao cho Triệu Quốc Vi, cô ta không phải thích ở trong nhà bếp sao? Vậy thì để cho cô ta ở đủ!
Dương Văn Vũ thì cầm một khăn lau, lau tất cả các bàn, đặt ghế gọn gàng, và chờ đợi những vị khách dùng bữa tối đến.
Nếu so sánh, Hứa Cẩm Vi càng thích Dương Văn Vũ một người nói ít làm nhiều, không biết có phải vì uống quá nhiều súp xương hay không, Dương Văn Vũ có một chân bị tật, bây giờ trông tốt hơn. Dương Văn Vũ bởi vậy cũng làm việc chăm chỉ hơn, anh ấy thỉnh thoảng làm tất cả các công việc chân tay, thường dùng chổi quét cửa tiệm để giữ cho nó sạch sẽ và gọn gàng.
Hứa Cẩm Vi tính toán, trong vài tháng sẽ tiết kiệm đủ tiền, cô nói Trịnh Bình mua lại cửa hàng bên cạnh, sau đó mở rộng một chút mặt tiền cửa tiệm, tầng trên cũng có thể làm phòng riêng, mở hai bàn tiệc hoặc một cái gì đó, có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhà này trên đường Nhân Dân, về sau chính là có tiền cũng không mua được, phải tận dụng lợi thế của giá rẻ hiện tại, tích trữ thêm một vài căn nhà nữa.
*********
Lại qua vài ngày, sau bữa trưa ở căng tin, Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên bọn họ cùng nhau ra đường bên ngoài trường để đi chơi, có rất nhiều quầy hàng ăn vặt xung quanh sẽ tận dụng buổi trưa tới trường bày quầy hàng, để kiếm tiền của học sinh.
Hứa Cẩm Vi thích ăn loại đường mạch nha khuấy với hai cây que, loại kẹo này có thể nói là đặc sản của thời đại này, hiếm thấy ở đời sau. Ngoài ra còn có bỏng ngô, thạch và thịt dê xiên nướng, v.v, giá cả không đắt, buôn bán cũng đặc biệt tốt, mỗi khi mua hàng phải xếp hàng trong mười phút.
Có một hàng dài trước quầy hàng thịt dê xiên nướng, Thẩm Lâm Xuyên bọn họ không cao hứng khi xếp hàng, lại bước về phía trước, để xem có món gì khác ngon không.
"Vi Vi a, khi nào cửa tiệm nhà cậu làm xiên nướng bán a? Tớ nghĩ bán xiên nướng chắc chắn sẽ kiếm được tiền!" Tôn Triều Dương không thể ăn thịt dê xiên nướng, rất thèm ăn, liếm liếm môi khuyến khích Hứa Cẩm Vi.
Hứa Cẩm Vi hơi nhướng lông mày của mình: "Điều đó không phải là không thể."
Cậu ấy chỉ là thuận miệng nói một chút, Hứa Cẩm Vi cũng đang suy nghĩ nghiêm túc. Thịt xiên nướng thực sự khá có lợi nhuận, một que thịt dê xiên nướng có giá 3 hào, trọng lượng thịt thực tế không đến một lạng, chi phí cũng nhiều hơn một hào, hơn nữa các cô còn có nước hầm xương làm nước súp, ngoài ra còn có thể bán cả lẩu cay và những thứ tương tự.... Nhưng việc này phải đợi đến khi mua cửa hàng ở bên cạnh.
Lúc này, Hứa Cẩm Vi vô tình quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông trong đám đông mặc quần áo vải thô màu xám đang mua đồ trước một gian hàng, trông chỉ là một người qua đường rất bình thường.
Nhưng Hứa Cẩm Vi biết có điều gì đó không ổn với người đàn ông này. Người đã trải qua mạt thế, rất nhạy cảm với môi trường xung quanh mình, đây là lần thứ ba, cô nhìn thấy người đàn ông đó trong tuần này. Một lần, hai lần, coi như có thể do trùng hợp ngẫu nhiên, ba lần rõ ràng là có vấn đề.
Có lẽ người đàn ông này đang theo dõi bọn họ.
Câu hỏi đặt ra là, mục đích của hắn ta là gì? Ai trong số bọn họ đang bị theo dõi?
Sáu người trong số họ, ngoại trừ cô, trong nhà đều có chút bối cảnh, họ có thể trở thành mục tiêu vì nhiều lý do khác nhau. Cho dù bản thân cô có bị nhắm đến thì cũng không phải là hoàn toàn không thể, dù sao gia đình cô hiện tại đã có tiền, lại là con gái nên người đàn ông này có thể cho rằng dễ xuống tay với cô.
Hứa Cẩm Vi khóe miệng hơi nhếch lên, gần đây cuộc sống của cô quá thoải mái, không biết vì sao trong lòng vẫn có chút kỳ vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...