"Tôi muốn cả hai phần!" Một nam sinh cao lớn giành trước đứng dậy chạy tới, lấy một đồng đặt ở trên bàn cô. Người này là ủy viên thể dục của lớp, tên là Lâm Thạch, da ngăm đen, nhưng thân thể vô cùng khỏe mạnh, mặc dù mới mười bốn tuổi, nhưng nhìn rất giống người lớn, có thể là bởi vì thân thể đang phát triển, lượng cơm cậu ta ăn cũng không nhỏ, cơm mang theo thường xuyên không đủ ăn, mỗi ngày còn phải đi cửa sổ ở phòng ăn thêm bữa ăn, nếu không phải điều kiện gia đình không tệ lắm, sợ rằng đều bị cậu ta ăn đến mạt nhà.
Cậu ta cảm thấy hộp cơm của Hứa Cẩm Vi rất sạch sẽ còn đẹp, giá cả cũng không đắt, cậu ta liền dứt khoát mua hai phần. "Này! Thạch, cậu làm như vậy không phúc hậu! Làm sao một người lại mua hai phần! Cậu cũng phải nhường chúng tôi nếm thử một chút chứ!" Phùng Hoa cũng muốn mua một hộp cơm nên bất mãn oán trách. "He he, tôi ăn nhiều mà, chẳng qua buổi trưa lúc ăn trưa cho cậu nếm thử một chút." "Vậy cũng được." Quan hệ của Phùng Hoa vàLâm Thạch không tệ, cậu ta cũng biết dạ dày của Lâm Thạch lớn nên cũng không cùng Lâm Thạch tranh giành. Hứa Cẩm Vi ngược lại không để ý đối phương là mua một hay hai phần, chỉ cần trả tiền là được, cô dặn dò đối phương sau khi ăn xong nhớ đem hộp cơm rửa sạch sẽ trả lại, cô liền đưa hộp cơm cho cậu ta. Thuận lợi bán xong cơm hộp, Hứa Cẩm Vi hài lòng đếm phiếu và tiền, cô cảm thấy số tiền này vẫn kiếm tốt, việc bán cơm hộp có thể làm được.
Bây giờ chỉ bán ba phần, chờ buổi trưa bọn họ đi ăn cơm, người ngoài lại nhìn một cái, việc truyền miệng và tuyên truyền đều có. Chờ đến trưa, tới thời gian ăn cơm, trong dự liệu, Lục Lâm Lâm và Từ Giai Ny đều không tới tìm cô, Hứa Cẩm vi cũng không để ý chút nào, lấy tính cách của cô, như vậy càng ung dung tự tại. Chờ cô cầm hộp cơm hâm nóng đến phòng ăn tìm vị trí, ở chỗ cũ quả nhiên lại thấy được mấy người Lục Lâm Lâm.
Lục Lâm Lâm nhìn về phía cô, ánh mắt có chút áy náy, mà Từ Giai Ny thì cho cô một ánh mắt khiêu khích, tựa như như vậy đã đạt được mục đích cô lập cô.
Cô ta lại không nghĩ rằng Hứa Cẩm Vi căn bản không lộ ra bất kỳ khổ sở hoặc biểu cảm không vui nào, ngược lại cô trực tiếp lướt qua hai người họ ngồi xuống bàn trống bên cạnh. Mở nắp hộp cơm ra, một cổ mùi thơm nồng nàng cùng hơi nóng bay ra ngoài, dẫn đến chung quanh không ít người nhìn lại, trong đó tự nhiên cũng bao gồm mấy người Từ Giai Ny. Hứa Cẩm Vi là cố ý chọn vị trí như vậy, để cho bọn họ có thể thấy rõ hộp cơm của cô phong phú cỡ nào.
Cô sớm đã phát hiện Từ Giai Ny là người có lòng ghen tỵ vô cùng mạnh, thấy có người luôn kém hơn mình lại sống tốt hơn mình, chỉ sợ là chuyện làm cô ta khó chịu nhất. Quả nhiên, Từ Giai Ny thấy hộp cơm của cô thức ăn phong phú, biểu tình có chút vặn vẹo. Hứa Cẩm Vi nhìn cô ta toét miệng cười một tiếng, cô cầm thìa lên ăn ngốn nghiến. Lúc này bọn học sinh mua cơm của Hứa Cẩm Vi cũng bắt đầu ăn cơm, tám hộp cơm sắc vị đầy đủ, những hộp cơm này lần lượt được mở ra, phòng ăn có thể nói hoàn toàn bị mùi thơm nồng nàn bao phủ, làm cho bọn học sinh ở phòng ăn dùng cơm đều không nhịn được nhìn xung quanh tìm nơi phát ra mùi thơm. "A, là cà tím hả?" Sau khi Tôn Triêu Dương mở hộp cơm ra thì thoáng có chút thất vọng, cậu ta luôn có khuynh hướng thích đồ ăn có hương vị đậm đà, hơn nữa cậu ta là kiểu không thịt không vui, mua hộp cơm này cũng vì ngày hôm qua Thẩm Lâm Xuyên đưa cho cậu ta ăn thử khoai tây và thịt kho, làm cậu ta kinh hãi, cậu ta vốn cho rằng hôm nay cũng có thể ăn ngon như vậy nhưng lại không nghĩ rằng lại thanh đạm như thế, chỉ có thịt lẫn trong cà tím miễn cưỡng hợp khẩu vị của cậu ta. Có thể thấy cậu ta không hề thích ăn cà tím chút nào! Quả cà dễ thấm dầu, khi chín thì cà tím sẽ mềm nhũn, ăn béo ngậy, hơn nữa nếu không nấu không chín, mùi vị không thấp vào thì sẽ trở nên vô cùng nhạt, ăn vào cũng sẽ vô cùng sáp. "Thế nào? Không muốn ăn? Vậy cho tôi." Thẩm Lâm Xuyên đẩy hộp cơm về phía cậu ta. "Ê, đừng, hay là để tôi thử một miếng đi." Đồ ăn mình mua, dù quỳ cũng phải ăn xong, huống hồ ngay cả cà tím hầm cũng bị mất thì không có cách nào ăn cơm. Tôn Triêu Dương cầm thìa lên, cậu ta vừa liếc mắt nhìn vẻ ngoài xấu xí của quà cà tím, trong nội tâm quả thực kháng cự. Lần sau sẽ không mua nữa! Hoặc là mua thì chỉ định thịt kho!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...