Trịnh Bình cười nói: "Đói bụng? Hôm nay ăn mì, món này phải ăn lúc mới nấu xong mới ngon, một lát chờ cha con trở về liền dọn cơm." "Dạ!" Hứa Cẩm Vi rất thích ăn mì, tính từ lúc cô xuyên qua chỉ uống chút cháo chỉ ăn chút cơm, còn chưa ăn mì một lần nào, lấy tay nghề của Trịnh Bình, nghĩ cũng biết mùi vị của bát mì nhất định sẽ không tệ, làm cô không khỏi mong chờ. Trịnh Bình đuổi Hứa Cẩm Vi từ phỏng nhỏ ra ngoài, bà mang tạp dề tiếp tục bận bịu.Không lâu sau Hứa Quân trở về, mọi người rốt cuộc cũng có thể ăn cơm tối.
Bữa cơm tối là mì trứng gà cà chua, trong mì còn nhỏ bỏ hai cọng cải thìa, hồng đỏ trắng xanh, bốn loại màu sắc phối hợp lại, sắc thái sáng rực phong phú khiến cho người ta muốn động đũa.
Cả nhà bọn họ ba miệng ăn khẩu phần không nhỏ, cho nên ăn chén mì khá lớn, sợi mì nhìn cũng rất lớn. Mì sợi là tự tay Trịnh Bình làm, ăn vô cùng dai ngon, nước cà chua thấm vào vắt mì, mùi vị chua chua ngọt ngọt vô cùng kích thích.
Trứng gà mang cảm giác mềm nhũn, bông xốp, không có mùi tanh, ăn vào miệng đầy mùi thơm.
Cải thìa giòn tan rất ngon miệng, vô cùng thanh mát. Mì sợ thanh đạm cũng không quá nhạt, vị mặn nhàn nhàn rất vừa ăn, không có mùi vị đậm đà như thịt kho tàu mà lại có một hương vị khác làm người ta nao lòng. Ba người vùi đầu ăn mì, không nói với nhau lấy một câu, ngay cả sau khi ăn sạch sẽ, mỗi người lại ăn thêm một chén, đến đáy nồi cũng ăn sạch. "Mẹ, món này thật sự rất ngon!" Hứa Cẩm Vi dựa vào lưng ghế, thõa mãn ợ một cái. "Đúng vậy, A Bình, tay nghề của em lại tiến bộ rồi." Hứa Quân cũng ăn vô cùng ngon miệng, trên mặt mang theo nụ cười hiếm có. Chồng và con gái đều ăn rất ngon miệng thế nên trong lòng Trịnh Bình tự nhiên cũng cảm thấy vui vẻ: "Nếu thích, ngày mai em lại làm thêm cho hai người ăn." Ăn cơm xong, Hứa Quân tiếp tục nằm xuống xem báo, Hứa Cẩm Vi thì đi làm bài tập, Trình Bình trở lại phòng bếp làm cơm hộp cho ngày mai đưa cho đám người Thẩm Lâm Xuyên.
Bà định làm thịt kho cà tím, thịt hầm trứng cùng với cần tây xào đậu phụ khô, chuẩn bị ba món như vậy hẳn là đủ ăn. "Mẹ làm thêm mấy phần đi, bọn họ con trai khẩu phần lớn, con sợ bọn họ ăn một phần không đủ." "Được." Trịnh Bình đáp một tiếng, khẩu phần con trai đúng là rất lớn, liền làm nhiều đồ ăn một chút, trong lòng vô cùng vui mừng vì con gái quan tâm hiểu chuyện. Nhưng Hứa Cẩm Vi mới không phải quan tâm bọn Thẩm Lâm Xuyên, chẳng qua cô cảm thấy chuyện bán cơm hộp này có khả thi, mang nhiều mấy phần, vừa vặn có thể bán cho những người khác, chờ mọi người miệng truyền miệng, đường tiêu thụ cũng sẽ mở ra. Bây giờ Trịnh Bình đi ra ngoài bày sạp bán bánh khoai tây sợi, một cái năm xu, mỗi ngày tốn nhiều thời gian bào vỏ và làm nhân bánh, tốn nhiều dầu, hơn nữa còn làm thủ công, thật ra kiếm được không bao nhiêu tiền.
Cháo khoai lang đỏ và cháo cải xanh mặc dù không rườm rà như bánh khoai tây sợi nhỏ, nhưng cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực, hai cái nồi lớn dọn tới dọn đi cũng vô cùng cực khổ. Mà cơm hộp thì khác, một phần cơm hộp làm hai món ăn là đủ rồi, thức ăn mặn giống như thịt kho thì chỉ cần hai miếng lại thêm một ít rau hoặc là ít đồ mặn khác là đủ rồi, nấu một nồi lớn, ít nhất có thể chia ra mười mấy phần, phối hợp thành cơm hộp, mang ra ngoài bán năm hào một hộp, tuyệt đối có thị trường. Huống chi tài nấu nướng của Trịnh Bình vô cùng tốt, cộng thêm tác dụng của nước dị năng, vậy mùi vị thức ăn kia nhất định sẽ tăng thêm một tầng, chỉ cần ăn qua một lần thì tuyệt đối sẽ trở thành khách hàng thân thiết của nhà họ. Ý tưởng của Hứa Cẩm Vi chính là nhờ mẹ cô làm nhiều thêm mấy phần, ngày mai đi trường học xem thử có người muốn mua hay không, thành phố Nhất Trung có hơn mấy trăm học sinh, điều kiện gia đình tốt cũng không ít.
Chờ từ từ có tiếng đồn vang xa thì cơm hộp này có thể làm nên lời ra. Mặc dù không phải người người đều mua, nhưng cho dù chỉ có mấy chục người, về lâu dài, cũng là khoản làm ăn lớn. ******** Ngày hôm sau, Hứa Cẩm Vi mang đầy hai túi cơm hộp bằng nhôm đi trường học, khoảng tám hộp, trừ cô và bốn người Thẩm Lâm Xuyên ra thì còn ba hộp mang đi bán, đến lúc đó nếu không có học sinh mua, cô cũng có thể mang đi trước cửa trường, rao bán cho công chức của hai công xưởng bên cạnh, cô cũng không tin cơm hộp ngon như vậy lại bán không được. "Đây, cơm hộp của mọi người." Hứa Cẩm Vi cầm phần cơm của mấy người Thẩm Lâm Xuyên bỏ lên bàn của anh. Những hộp cơm bằng nhôm này là hôm qua Trịnh Bình đi quầy tạp hóa trong hẻm mua loại lớn nhất, bên trong mỗi hộp có đủ hai phần cơm và ba món ăn, chất đầy hộp cơm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...