Thập Niên 80 Cô Vợ Quân Nhân Xinh Đẹp Kiếm Bộn Tiền


Tả Cảnh Ngôn có nụ cười rất đẹp và giọng điệu rất lễ phép, nhưng tiền bạc không phải chuyện đùa.
Cô có thể giúp chủ tiệm thoát khỏi khó khăn, nhưng không phải không công.

Chưa kể họ cũng đâu có quen biết nhau, dù có là người quen cũng phải tính toán sòng phẳng.
"Cô...!cô không phải nhân viên cửa hàng này?"
Khúc Mị Phương kinh ngạc nhìn Tả Cảnh Ngôn, tưởng cô là thợ cắt tóc trong tiệm.

Nếu không thì sao lại giúp chủ tiệm?
Tả Cảnh Ngôn lắc đầu:
"Không, tôi đến đây để bán tóc."
“Bán tóc ư?”
Khúc Mỹ Phương nhìn Lương La Mỹ:
"Cô ấy không phải người của tiệm này à?"
Lương La Mỹ thành thật trả lời: "Không phải."
"Vậy thì tôi phải tính sổ với cô!"
Khúc Mị Phương túm lấy cổ áo Lương La Mỹ.
Lương La Mỹ vẻ mặt thê lương nhìn Tả Cảnh Ngôn.

Giúp người giúp đến cùng, không thể đợi người đi rồi mới đòi tiền sao?
"Chúng ta vốn dĩ không quen biết nhau.

Tôi chỉ đề nghị giúp đỡ cô thôi, nhưng tôi không giúp miễn phí."
"Bộ tóc giả của cô giá bao nhiêu?"
Tả Cảnh Ngôn duỗi một ngón tay:
"Một trăm năm mươi tệ."
Thứ cô ấy muốn thực sự không cao, làm tóc giả rất phiền phức.

Ở thời hiện đại, làm một bộ tóc giả tốn ít nhất một nghìn tệ, huống chi là dệt tóc.
Nhưng ở thời đại này cô thể đòi nhiều tiền như vậy, cô yêu cầu dựa trên số tiền mà Lương La Mỹ vừa nói sẽ trả cho khách hàng cộng thêm tiền làm tóc của chính mình.
"Cái này..."
Lương La Mỹ không ngờ Tả Cảnh Ngôn lại yêu cầu nhiều tiền như vậy.
Tả Cảnh Ngôn giải thích:
"Hàng ngàn sợi tóc đều được dệt bằng tay, riêng tiền công đã là một trăm tệ, phần tóc này tôi chỉ bán năm mươi tệ."
"Ý cô là gì? Quá đắt?"

Khúc Mị Phương trừng mắt nhìn Lương La Mỹ, như thể nếu cô dám không đồng ý thì sẽ không xong với bà ta.
"Được rồi, một trăm năm mươi là một trăm năm mươi."
Thấy Khúc Mị Phương tức giận, Lương La Mỹ đành phải đồng ý, đau khổ đến mức suýt khóc.
Khúc Mị Phương sợ Tả Cảnh Ngôn không giữ lời nên yêu cầu cô cắt tóc ngay tại chỗ, Tả Cảnh Ngôn cầm kéo nhưng không cắt ngay.

Cô nhìn Lương La Mỹ và nói:
"Trước tiên cô phải đặt cọc năm mươi tệ, bao giờ tóc giả xong thì trả tôi nốt phần còn lại."
Sẽ là vô lý nếu yêu cầu thanh toán đầy đủ cho một bộ tóc giả chưa hoàn thiện, nhưng cô hiện cũng không có tiền mua dụng cụ.
“Nếu cô cầm tiền rồi bỏ chạy thì sao?”
Lương La Mỹ lo lắng, cô thậm chí còn không biết Tả Cảnh Ngôn, nếu chạy trốn thì tìm người ở đâu bây giờ?
"Tôi sẽ đưa năm mươi, tôi không sợ cô chạy."
Khúc Mị Phương cảm thấy Lương La Mỹ quá keo kiệt nên nhanh chóng lấy ví ra năm tờ tiền đưa cho Tả Cảnh Ngôn:
"Cô gái à, tôi tin tưởng cô.

Đừng làm tôi thất vọng."
Nói rồi lại quay sang Lương La Mỹ:
"Trả lại cho tôi sau."
"Ừm!"
Lương La Mỹ đang mừng thầm vì đỡ được năm mươi tệ, không ngờ Khúc Mị Phương lại quay ra đòi mình, đành miễn cưỡng trả lời.
"Cảm ơn chị Khúc đã tin tưởng em."
Tả Cảnh Ngôn mỉm cười và cắt đi một nửa mái tóc, chị Khúc rất coi trọng cô:
"Em sẽ mang làm cho chị một bộ tóc bồng bềnh nữ tính.

Đảm bảo chị sẽ hài lòng với số tiền mình bỏ ra."
Tả Cảnh Ngôn đã để lại ấn tượng tốt với Khúc Mị Phương.
"Được rồi, tôi chờ xem."
Khúc Mị Phương cười, rất thích cô bé này, tuổi còn trẻ như vậy mà có chút thú vị.

Bình thường con gái để tóc dài như vậy khi cắt sẽ khóc, nhưng cô lại vừa nói vừa cười cắt đi.
"Chị gái, chờ một chút, em sẽ làm phôi tóc cho chị, nếu không bộ tóc giả sau khi làm xong sẽ không vừa vặn."
Tả Cảnh Ngôn gọi Khúc Mị Phương.

Tóc giả không phải được làm một cách tùy tiện, vì là sản phẩm may đo nên cần phải đo lường, bước đầu tiên là làm phôi đầu rồi mới dệt tóc lên.
Khúc Mị Phương cảm thấy rất kỳ lạ, càng tin tưởng Tả Cảnh Ngôn hơn, những gì cô ấy nói nghe rất chuyên nghiệp, nếu cô ấy không nắm chắc thì làm sao có thể nói được.

Tả Cảnh Ngôn đến cửa hàng vật liệu sản xuất để mua màn, ở đây không có sợi lưới chuyên dùng để làm tóc giả nên cô phải dùng loại sợi này thay thế.

Trước đây cô cũng từng mua nguyên liệu cần thiết để làm mô hình phôi tóc.
Lúc này, người tới xem náo nhiệt đã vây kín tiệm tóc.

Những người đến cắt tóc trước đó cũng không rời đi, càng lúc càng đông.
Chưa ai từng thấy cách làm tóc giả.

Tả Cảnh Ngôn cẩn thận đo kích thước đầu của Khúc Mị Phương, vẻ mặt nghiêm túc, người xem cũng vô thức nghiêm túc theo.
Cô quấn tờ giấy trắng đã cắt quanh đầu Khúc Mị Phương, rồi dùng băng dính dán lại tám, chín lần.
Mặc dù Lương La Mỹ là chủ một tiệm cắt tóc nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy người ta làm tóc giả.

Chỉ nhìn qua cũng không học được, cũng không dám hỏi nhiều.
Tả Cảnh Ngôn xin cô một cây bút, vẽ đường chân tóc lên phôi tóc trước khi tháo ra, bây giờ công việc cơ bản đã hoàn thành, bước tiếp theo là làm giá đỡ đầu, đặt phôi tóc lên đó và bắt đầu dệt tóc.
Tả Cảnh Ngôn vén tóc lên, mỉm cười nói với Khúc Mị Phương:
“Chị ơi, em thấy da chị có vài nốt mụn, sắc mặt hơi xỉn màu, em truyền cho chị một bí quyết gia truyền, chị có thể đến hiệu thuốc mua một ít thuốc về trộn thành bột thuốc.

Trộn nó với mật ong và thoa lên mặt trong mười lăm phút rồi rửa sạch, mụn trên mặt sẽ biến mất trong khoảng một tuần, và da chị sẽ mịn màng hơn rất nhiều.”
"Thật sao? Được thế thì còn gì bằng.

Nói thật với em, chị đây đã tốn rất nhiều tiền cho khuôn mặt của mình.

Chị mua những loại mỹ phẩm tốt nhất nhưng cũng không có tác dụng.

Nếu thuốc của em thực sự có tác dụng, chị phải cảm ơn em rất nhiều."
Khúc Mị Phương nghe vậy hai mắt sáng lên, ban đầu bà không đánh giá cao cô gái nông thôn này, nhưng khi nhìn thấy kỹ năng cắt tóc và cách làm phôi đầu chuyên nghiệp của Tả Cảnh Ngôn đã khiến bà thay đổi ánh nhìn.
"Không có gì.

Khi bộ tóc giả đã làm xong, chị sẽ đến lấy hay muốn gửi đến nhà?"
Tả Cảnh Ngôn muốn kết bạn với đại tỷ này, thấy bà ấy là người đáng kính.

Nhất định phải kết bạn với những người thuộc tầng lớp thượng lưu, sau này khi muốn mở cửa hàng, cô sẽ nhờ bà ấy giúp đỡ giới thiệu.

Khúc Mị Phương suy nghĩ một chút rồi quyết định đến tiệm cắt tóc để lấy, hiện tại cô tin Tả Cảnh Ngôn 100%, cô bé rất lương thiện và có năng lực, hẳn sẽ không lừa lấy năm mươi tệ của mình.
Tả Cảnh Ngôn không ngừng mỉm cười:
"Được rồi, một tuần nữa em sẽ đợi chị ở đây."
Sau khi Khúc Mị Phương rời đi, Lương La Mỹ lo lắng nói với Tả Cảnh Ngôn:
“Cô gái à, tôi mở cửa hàng nhỏ này cũng không dễ dàng gì, chồng tôi nằm liệt giường thể đi làm.

Mẹ chồng đã già, các con còn nhỏ.

Nhà tôi không có cửa hàng này sẽ không sống được...”
"Đừng lo."
Tả Cảnh Ngôn mỉm cười, chủ tiệm hẳn là sợ nếu cô thực sự bỏ chạy, Khúc Mị Phương sẽ lại tới gây rối, nên đang tỏ ra đáng thương đây mà.
Cô cũng từng là người thuộc tầng lớp dưới, biết họ bất lực và thận trọng nên mở lời an ủi:
"Tôi sẽ không chạy trốn, nhưng tôi vẫn cần mua một số dụng cụ.

Cô có biết tôi có thể mua chúng ở đâu không?"
"Cô cần mua gì?"
Lương La Mỹ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Tả Cảnh Ngôn muốn mua dụng cụ.
“Để làm tóc giả cần có tựa đầu.

Có thể làm một cái bằng gỗ.

Còn cả móc tóc.

lô cuốn tóc, mũ uốn và nước uốn tóc.

Nhưng tôi không biết mua chúng ở đâu.”
Tả Cảnh Ngôn có một chút dự định.

Muốn mở tiệm cắt tóc, cô cần mua dụng cụ cắt tóc, nhưng mắt nhìn lại kém, thậm chí cũng không biết mua dụng cụ cắt tóc ở đâu?
Nếu hỏi trực tiếp Lương La Mỹ, người ta chắc chắn sẽ không nói cho cô biết, mượn chuyện này hỏi thăm chỗ mua dụng cụ.
"Cô có thể sử dụng mũ uốn và nước uốn từ cửa hàng của tôi.

Đồ móc có bán tạo các hợp tác xã và cửa hàng bách hóa.

Nhưng không có giá đỡ.

Nếu muốn sử dụng, cô phải đến khu nhà máy đặt làm một cái.

Anh trai tôi làm việc trong một nhà máy chế biến gỗ.


Khi đến đó, hãy bảo là tôi giới thiệu và anh ấy sẽ làm giúp cô."
Lương La Mỹ đã nhìn thấy kỹ năng cắt tóc tuyệt vời của Tả Cảnh Ngôn, càng không thể nói cho cô biết mua dụng cụ uốn tóc ở đâu.
"Được rồi, vậy hãy cho tôi biết tên và địa chỉ nơi làm việc của anh trai cô!"
Tả Cảnh Ngôn mỉm cười và không hỏi chi tiết, rồi cô cũng sẽ biết thôi.
"Cô gái, cô có việc làm không?"
Lương La Mỹ ngập ngừng hỏi Tả Cảnh Ngôn, cửa hàng một người căn bản làm không xuể, làm tóc lại là một công việc kỹ thuật mà người bình thường khó học được.

Sau khi nhìn thấy kỹ năng của Tả Cảnh Ngôn, Lương La Mỹ lập tức muốn thuê cô ấy vào làm việc trong cửa hàng.
"Không có việc làm."
Tả Cảnh Ngôn thông minh như vậy, lập tức hiểu được ý tứ của bà chủ:
"Nhưng thuê tôi không rẻ đâu.

Nếu muốn thuê thì chia 60-40."
Kiếp trước, cô vẫn chia cho các nhà tạo mẫu tóc như vậy.

Cô ấy trả tiền trang trí cửa hàng và thuế, còn các thợ làm tóc cung cấp kỹ năng.

Tả Cảnh Ngôn nhận sáu phần, chia cho thợ chính bốn phần.
"Tại sao?"
Đôi mắt của Lương La Mỹ mở to kinh ngạc.
"Vậy thì xem như cô không đủ khả năng thuê tôi."
Tả Cảnh Ngôn mỉm cười, cũng không có gì bất ngờ.
Ở thời hiện đại, những ông chủ không muốn bỏ tiền thuê người chỉ có thể mở một tiệm cắt tóc nhỏ để kiếm sống, dần dần bị các tiệm làm tóc lớn chèn ép và không thể tồn tại.
Đúng như dự đoán, Lương La Mỹ không dám nhắc đến việc thuê cô nữa, chỉ lấy một tờ giấy viết địa chỉ xưởng chế biến gỗ và tên anh trai cô rồi nhờ Tả Cảnh Ngôn đi tìm.
Trước khi rời đi, cô ấy nói đi nói lại với Tả Cảnh Ngôn rằng cửa hàng có thể tiếp tục mở hay không đều phụ thuộc vào Tả Cảnh Ngôn.
Tả Cảnh Ngôn lấy địa chỉ do Lương La Mỹ viết và hỏi thăm tận xưởng chế biến gỗ.

Em trai của Lương La Mỹ là Lương Siêu, một kỹ thuật viên hạng nhất trong xưởng.
Tả Cảnh Ngôn đưa bản vẽ yêu cầu và đánh dấu kích thước, Lương Siêu rất nhanh đã làm xong.
"Hết bao nhiêu?"
Tả Cảnh Ngôn rất hài lòng với chiếc khuôn.

Phải nói tay nghề của Lương Siêu thực sự rất tốt.
Lương Siêu xua tay, lạnh lùng nói:
"Không cần trả.

Sau này có việc gì cứ tới tìm tôi."
Cũng là hắn xui xẻo, vừa dứt lời, phó giám đốc Khúc mới được thuyên chuyển đã tới xưởng kiểm tra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận