Thập Niên 80 Cô Vợ Quân Nhân Xinh Đẹp Kiếm Bộn Tiền


Chu chính ủy rất không hài lòng với giọng điệu của Trương Uy:
“Cô ấy không phải vợ của Lục Hạo Đình sao?”
"Chính ủy, ngài không biết, cô ta là chính là một kẻ điên, chửi người rất khó chịu, tôi thật sự lo lắng cô ta sẽ mắng ngài!"
Trương Uy nói với Chu chính ủy những tin đồn mà anh ta nghe được.

Nhưng lại bị Chu chính ủy cau mày giận dữ khiển trách:
"Nhìn vào lời nói và hành vi của cô ấy, cô ấy hoàn toàn không phải là người mà cậu nói.

Cậu không nên nghe người khác đàm tiếu và tùy tiện đánh giá cô ấy như vậy."
Trương Uy cảm thấy khó chịu, anh ta là lo lắng Chu chính ủy phải chịu thiệt thòi thôi mà.
Tả Cảnh Ngôn không hay rằng Trương Uy biết cô, sau khi xuống xe, cô cảm thấy như mình bước vào cuốn phim cũ.
Con đường nhựa hẹp, đèn đường cổ điển, hộp thư xanh, hợp tác xã cung ứng tiếp thị, cửa hàng phương tiện sản xuất, cửa hàng thực phẩm thiết yếu, so với các tòa nhà cao tầng hiện đại hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Ven đường có mấy người bán hàng rong.

Người bán bánh bao vừa mở nắp nồi, những chiếc bánh bao vừa mới ra lò đang bốc khói, mùi thơm xông thẳng vào mũi cô.

Bụng Tả Cảnh Ngôn bắt đầu cồn cào.
Nhưng cô lại chẳng có một xu dính túi.
Trước tiên phải bán mái tóc của mình đi đã.

Tả Cảnh Ngôn nhìn quanh và tìm một người phụ nữ lớn tuổi hỏi đường:

"Đồng chí, đồng chí có biết tiệm cắt tóc ở đâu không?"
"Tiệm cắt tóc quốc doanh nằm trên phố.

Đi tới ngã tư rẽ trái."
Thấy người hỏi là một cô gái xinh đẹp, người phụ nữ nhiệt tình chỉ đường.
"Có tiệm cắt tóc khác không ạ?"
Tả Cảnh Ngôn không vội rời đi mà lại hỏi.
Kiếp trước cô dựa vào kỹ năng làm tóc, sau đó học công nghệ làm đẹp.

Sau khi nổi tiếng, cô mở một trường dạy làm đẹp và làm tóc, giữ lại những tài năng xuất sắc cho riêng mình, công việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, phát triển thành một ngành công nghiệp làm đẹp chuỗi quốc gia.
Cô không ngừng học chỉ vì đạt được thành công trong sự nghiệp.

Cô tự học để lấy chứng chỉ y khoa và sang Hàn Quốc học ngành thẩm mỹ y khoa.

Cô trở về Trung Quốc và thành lập một chuỗi cơ sở thẩm mỹ y tế và phẫu thuật thẩm mỹ, đồng thời cũng thành lập xưởng sản xuất mỹ phẩm của riêng mình, kiếm tiền dễ dàng.
Tối qua cô đã nghĩ đến lộ trình phát triển của mình, kiếm tiền từ phụ nữ luôn là dễ dàng nhất.
Biết cắt may thì có thể mở tiệm may, nhưng để mở tiệm may thì phải mua máy khâu, máy ủi, ngoài ra còn mua cúc, vải, v.v., cần rất nhiều vốn.
Cô cũng giỏi nấu nướng, tuy nhiên ngành ăn uống quá vất vả đối với một người và cần nhiều vốn.
Cuối cùng, quyết định gắn bó với công việc kinh doanh cũ của mình là tiệm làm tóc, vốn tối thiểu cần có là một chiếc kéo, một chiếc tông đơ, một chiếc gương, một chiếc ghế, một bộ dụng cụ uốn tóc và nước uốn tóc là đủ.
Cô cũng có thể mở rộng kinh doanh, trang điểm cô dâu và làm một số mỹ phẩm tự chế để bán trong cửa hàng.
Nhưng trước tiên vẫn cần phải làm quen với thị trường, có thể tranh thủ tìm hiểu luôn trong lúc đi bán tóc.
Các cửa hàng nhà nước mua giá thấp nên cô không muốn đến đó, các tiệm làm tóc cá nhân sẽ tính giá cao hơn.
Người phụ nữ nghe cô nói đang tìm tiệm cắt tóc do người khác mở liền nói:
“Có một tiệm khác cũng trên phố, đối diện với cửa hàng bách hóa, nhưng tiệm đó sẽ rất đắt.

Mái tóc dài của tôi chỉ tốn tám nhân dân tệ để uốn ở một cửa hàng quốc doanh, nhưng tiệm đó mất tới mười lăm tệ!”
"Vậy cửa hàng đó kinh doanh tốt không?"
Người phụ nữ lớn tuổi mỉm cười:
"Không chỉ tốt mà rất tuyệt vời.

Họ kín lịch từ sáng đến tối, phải xếp hàng, chắc lúc này cô xếp hàng cũng không tới lượt."
"Những kiểu tóc họ làm rất đẹp.

Lấy tóc của tôi chẳng hạn.

Uốn ở tiệm tóc quốc doanh sẽ rẻ hơn, nhưng tóc uốn trông lỗi thời, trong khi kiểu tóc họ làm khiến tôi trông trẻ hơn."
Người phụ nữ vừa nói vừa hất tóc đầy tự hào.

"Đúng đúng, chị để kiểu tóc này hợp thật."
Thực ra kiểu tóc của người phụ nữ này cũng chẳng khá lắm, nếu vào tay Tả Cảnh Ngôn có thể trẻ ra chục tuổi.

Nhưng trên đời có ai là không thích được khen cơ chứ.
"Haha, phòng trường hợp cô không tìm thấy, để tôi dẫn cô đến đó."
Sau khi được Tả Cảnh Ngôn khen ngợi, người phụ nữ cười rạng rỡ, không mua đồ nữa mà nhiệt tình dẫn đường cho cô.
“Chị ơi, chị có biết chỗ nào bán tem phiếu không?”
Khi đã quen với người phụ nữ, Tả Cảnh Ngôn bắt đầu hỏi những câu hỏi nhạy cảm.
Muốn làm kẹo cho Đông Đông thì phải mua đường, hình như lúc này vẫn là nền kinh tế bao cấp, muốn mua đường thì phải lấy tem phiếu, tem đường khó kiếm hơn tem phiếu thực phẩm.
Người phụ nữ hạ giọng nói với cô:
"Em gái à, cô phải đi chợ đen mua, đắt lắm, cômuốn mua loại tem phiếu gì, nói tôi biết, chị gái tôi đều đi làm, ta có rất nhiều tem phiếu."
"Tôi muốn mua một ít tem đường, tem thịt, tem thực phẩm và tem dầu hỏa."
Tả Cảnh Ngôn nói về những tem phiếu cô muốn sử dụng, tuy hiện tại cô không có tiền nhưng nếu bán tóc cô sẽ có.
"Chị tôi có nó ở nhà.

Về đến nhà tôi sẽ lấy cho cô."
"Chị ơi, đợi chút đã.

Em bán tóc trước rồi lấy tiền mua tem phiếu."
Nhìn thấy người phụ nữ định quay về lấy tem hiếu, Tả Cảnh Ngôn kéo cô ấy lại nói ra sự thật.
"Cô muốn bán tóc của mình? Tóc đẹp như vậy bán đi thật đáng tiếc."
Tả Cảnh Ngôn mỉm cười:
"Tóc em dài quá, rụng xuống với gội đầu rất phiền phức, bán đi có thể kiếm được chút tiền."
Người phụ nữ cảm thấy tiếc cho cô:
“Bán nó cho tiệm cắt tóc chẳng được bao nhiêu.”
Hai người còn mải nói chuyện thì đã gần tới nơi, xa xa có thể nhìn thấy cửa hàng bách hóa, đối diện cửa hàng là tiệm cắt tóc mà người phụ nữ nhắc đến.
"Tiệm cắt tóc đây rồi, em gái, hay chị quay về tìm vé cho em trước.


Đợi em bán xong tóc thì đến số địa chỉ này tìm chị.

Chị là Tần Thư Phân."
"Được, cảm ơn chị Tần."
Tả Cảnh Ngôn nhìn quanh tiệm cắt tóc.
Cửa hàng không lớn nhưng vị trí rất tốt, đối diện với trung tâm thương mại và có lượng người qua lại nhiều nên không cần lo vắng khách.
Ngoài cửa có một cột xoay màu đỏ, trắng, xanh giống như cột xoay trong tiệm cắt tóc, trên cửa treo một tấm biển hiệu.
Cửa tiệm mở, bên trong có rất nhiều người, kể cả những người uốn tóc, cắt tóc, hai chiếc ghế dài trong tiệm chật kín người, cũng có người đang đứng chờ, xem ra việc kinh doanh thật sự rất tốt.
Chủ tiệm cắt tóc là một phụ nữ khoảng ba mươi, mặc áo khoác xanh, mặt đỏ bừng vì bận rộn.
Nhìn một lúc, Tả Cảnh Ngôn cảm thấy tay nghề của chủ tiệm tóc này ở mức trung bình, không thể thiết kế kiểu tóc cho khách hàng chứ đừng nói đến việc cắt tóc theo khuôn mặt và khí chất của người ta, nhưng tốc độ khá nhanh.
Tả Cảnh Ngôn còn đang đánh giá thì chợt nghe thấy tiếng la hét.
Thì ra chủ tiệm Lương La Mỹ bận quá quên rút nguồn điện cho khách uốn tóc, khi nhớ ra rút phích cắm và tháo mũ uốn thì tóc đã cháy hết rồi.
Khách hàng thấy tóc mình bị uốn thành tổ quạ vàng ố và luộm thuộm thì không ngừng quát tháo, yêu cầu chủ tiệm giải thích.
"Ô ô, nhìn xem các người đã biến tóc tôi thành cái gì này."
"Xin lỗi quý khách, tiệm chúng tôi sẽ miễn phí cho quý khách."
Nghe Lương La Mỹ nói rằng sẽ không thu tiền, khách hàng lại càng tức giận, liên tục kéo cổ áo chủ tiệm không chịu thả ra:
"Cho rằng tôi thiếu số tiền này sao? Nếu các người không giải quyết, tôi sẽ tìm người phá nát cửa tiệm này."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận